Sơ Địch ôm chặt lấy Ninh Hoắc Đông.
Lấy hết dũng khí nói rõ ràng mấy chữ ‘chúng ta kết hôn đi!’.
Trải qua sự việc lần này, Sơ Địch biết bản thân cô không thể nào chần chừ được nữa.
Cô đúng là không có tư cách ở bên cạnh Ninh Hoắc Đông, nhưng chỉ có ở bên cạnh hắn Sơ Địch mới có thể trả hết tất cả những gì mà nhà họ Sơ đã nợ Ninh gia.
Cô tình nguyện dù cả cuộc đời mình để bù đắp mọi thứ cho hắn.
“Em nói gì cơ? A Địch, em vừa rồi đã nói gì?”.
Ninh Hoắc Đông đột nhiên không nghe thấy lời Sơ Địch nói.
Sân bay mỗi lúc mỗi đông, kẻ qua kẻ lại ngày càng nhiều, mà hai tai Ninh Hoắc Đông lại chợt ù đi.
Hắn buông Sơ Địch ra, muốn nghe cô nói lại một lần nữa.
Sơ Địch lần này không hề căng thẳng.
Cô bình tĩnh đứng trước mặt Ninh Hoắc Đông, nắm lấy đôi bàn tay thô kệch của hắn, cười khẽ.
“Em nói, chúng ta kết hôn đi! Ninh Hoắc Đông, em muốn kết hôn rồi!”.
Trước kia Sơ Địch đã từng từ chối lời cầu hôn của Ninh Hoắc Đông bởi vì khi ấy cô vẫn chưa biết rõ mọi chuyện.
Hiện tại cô biết rồi, biết rằng là Sơ gia có lỗi với hắn.
Không cần Ninh Hoắc Đông phải sử dụng thủ đoạn ép buộc cô ở bên cạnh hắn, lần này là Sơ Địch can tâm tình nguyện.
Ninh Hoắc Đông biết bản thân mình không nghe nhầm, nhưng hắn không dám tin những lời Sơ Địch nói.
Năm chữ ‘chúng ta kết hôn đi’ được phát ra từ miệng cô khiến hắn trở nên mơ hồ.
Người phụ nữ ở trước mặt rất hận hắn, hắn hiểu, vậy nên hiện tại là hắn đang mơ sao?
Sơ Địch nhìn bộ dạng không tin tưởng của hắn cũng không hề cảm thấy khó chịu, Cô kiên nhẫn lặp lại lời nói ấy rất nhiều lần, lặp lại cho đến khi Ninh Hoắc Đông chịu tin thì thôi.
“Ninh Hoắc Đông, em không nói đùa, cũng không lừa anh, chúng ta kết hôn đi!”.
Để cô trở thành vợ hắn một cách danh chính ngôn thuận, Sơ Địch sẽ dốc lòng đền bù hắn những thứ mà Sơ gia đã nợ hắn.
“Em không nói đùa chứ?”.
Lúc này Ninh Hoắc Đông mới có phản ứng.
Hắn dường như vẫn lo lắng trước lời nói của Sơ Địch nên cẩn thận hỏi lại cô.
Đôi đồng tử màu hổ phách của Ninh Hoắc Đông nheo lại, Sơ Địch biết hắn đang âm thầm quan sát cô, hắn muốn xem rốt cuộc lời nói của cô có bao nhiêu phần là giả, bao nhiêu phần là thật.
“Em không nói đùa.
Thế nào, có phải anh đã đổi ý rồi sao? Không phải lần trước anh nói anh muốn kết hôn với em sao? Hiện tại nhìn phản ứng này của anh là không muốn kết hôn nữa rồi?”.
Ninh Hoắc Đông thấy phản ứng của Sơ Địch liền vội vàng kéo cô vào lòng.
Đầu hắn tựa lên bà vai của cô, Ninh Hoắc Đông tham lam hưởng thụ hương thơm trên người Sơ Địch.
Hắn mỉm cười, cất giọng trầm thấp.
“Kết hôn, đương nhiên là anh muốn kết hôn rồi.
Chỉ là anh không dám tin em lại là người mở lời trước”.
Đến bây giờ Ninh Hoắc Đông vẫn cảm thấy mọi thứ như là một giấc mộng.
Nếu đây thật sự là giấc mộng, Ninh Hoắc Đông nguyện đắm chìm cả đời trong đó bởi giấc mộng mà Sơ Địch vẽ cho hắn thật sự rất đẹp…
[ … ]
Ninh Hoắc Đông nói rằng sau khi giải quyết xong công việc bên chi nhánh nước ngoài của Ninh thị, hắn sẽ cho cô một hôn lễ long trọng, hoành tráng nhất.
Sơ Địch còn bị hắn kéo đi công tác cùng.
Kể từ khi Sơ Địch nói muốn kết hôn với hắn, Ninh Hoắc Đông càng không thể rời xa cô…
Phòng họp lớn tại tập đoàn chi nhánh của Ninh thị.
Từ khi Ninh Hoắc Đông bước vào phòng họp đã hơn một tiếng đồng hồ nhưng hắn không nói gì chỉ lẳng lặng lướt điện thoại.
Mọi người có mặt trong phòng họp cũng không dám lên tiếng thúc giục hắn.
Bầu không khí trong phòng trở nên quỷ quái.
Cuối cùng vẫn là Ngụy Sinh lên tiếng giải vây cho mọi người.
“Ninh tổng”.
Ngụy Sinh nhỏ giọng gọi Ninh Hoắc Đông.
Lúc này Ninh Hoắc Đông mới ngẩng đầu, hắn đảo mắt một lượt, phát hiện người nào người nấy đều đang dùng cặp mặt run sợ để nhìn hắn.
Ninh Hoắc Đông hiện tại mới ý thức được mục đích hắn đến đây để làm gì, nhưng thời khắc ấy này hắn còn có việc quan trọng hơn cần giải quyết.
Ninh Hoắc Đông bỏ điện thoại sang một bên.
Hắn chống tay lên mặt bàn, ánh mắt chợt nghiêm túc.
Ninh Hoắc Đông hắng giọng.
“Tất cả đều chú ý lên màn hình, nếu như hôm nay không thể giải quyết được việc này thì bất cứ ai cũng đừng hòng rời khỏi phòng họp nửa bước”.
Tất cả đều bị ngữ khí nghiêm nghị của Ninh Hoắc Đông dọa cho sợ hãi.
Nhưng đến khi mọi người ngẩng đầu nhìn lên màn hình lớn trước mặt thì tất cả đều sững sờ, bao gồm cả Ngụy Sinh.
Trên màn hình lớn là một loạt hình ảnh của các kiểu váy cưới.
Gương mặt Ninh Hoắc Đông hơi ửng đỏ, hắn một lần nữa hứng giọng.
“Giúp tôi chọn một kiểu đẹp nhất, bắt mắt nhất, nhưng không được quá hở hang.
Từng người sẽ đứng lên nêu ý kiến của mình”.
Ninh Hoắc Đông dứt lời, ánh mắt liền dịch chuyển đặt trên người của Ngụy Sinh.
Đôi đồng tử màu hổ phách của hắn ánh lên một tia mong chờ.
Ngụy Sinh là người đã đi bên cạnh hắn bao nhiêu lâu nay, chắc chắn sẽ cho hắn một câu trả lời vừa ý.
“Cậu đầu tiên”.
Ngụy Sinh bị điểm danh bất chợt thì mặt đần hẳn ra.
Hắn vội vàng nhìn qua một lượt, nói.
“Ninh tổng, tôi chọn mẫu số mười.
Dáng người Sơ tiểu thư nhỏ, mặc mẫu này lên chắc chắn sẽ xinh đẹp giống như một tiểu công chúa…”.
Ngụy Sinh còn chưa dứt lời, Ninh Hoắc Đông đã trực tiếp ngắt lời.
“Quá hở hang rồi”.
Mọi người đều lần lượt nói lên ý kiến của mình, nhưng mỗi một ý kiến đều bị Ninh Hoắc Đông lạnh nhạt bác bỏ.
Hắn hai tiếng đồng hồ ngòi trong phòng họp nhưng vẫn chưa chọn được váy cưới hợp lý khiến Ninh Hoắc Đông rất không vui.
Hắn tức giận bỏ đi, trước khi đi còn không quên buông một câu.
“Các người đều là một lũ vô tích sự”.
“…”.
[ … ]
Ninh Hoắc Đông rất yêu Sơ Địch nên làm sao có thể để cô thiếu thốn bất cứ thứ gì.
Hắn đã lên mạng tra thử, việc cầu hôn là một việc hết sức quan trọng.
Ninh Hoắc Đông ngay lập tức liền chuẩn bị mọi thứ để cầu hôn Sơ Địch.
Hắn muốn cho Sơ Địch biết cô đã chiếm giữ một vị trí hết sức quan trọng trong lòng hắn.
Ninh Hoắc Đông đích thân lái xe đưa Sơ Địch đến bãi biển ở ngoài ô thành phố.
Hắn dắt cô bước từng bước trên bãi cát.
Trên bãi cát đã sớm được chuẩn bị mọi thứ.
Một tốp người đứng thành hàng ngang hát bài ca tình yêu nồng nàn, một hình trái tim được xếp bằng những ngọn nến lung linh, bên trong có trải hoa hồng.
Sơ Địch được Ninh Hoắc Đông dắt vào bên trong hình trái tim ấy.
Nhìn những thứ mà hắn vì cô chuẩn bị, Sơ Địch liền không nhịn được mà bật cười.
“Em cười thứ gì?”.
Trong đầu Ninh Hoắc Đông đã tưởng tượng ra cảnh Sơ Địch rơi nước mắt vì quá cảm động.
Hắn còn chuẩn bị rất nhiều câu nói để an ủi cô.
Nhưng hiện tại nhìn thấy Sơ Địch bật cười, Ninh Hoắc Đông nhất thời cảm thấy lúng túng.
“Ninh thiếu ngày thường thông minh mà khi cầu hôn cũng chỉ có như thế này sao? Ninh Hoắc Đông, kiểu cầu hôn này đã quá lỗi thời rồi, không lãng mạn chút nào”.
Sơ Địch ban đầu chỉ muốn trêu chọc hắn, không ngờ tới hắn sẽ bị lời nói của cô làm cho biến sắc.
Sắc mặt Ninh Hoắc Đông từ hồng hồng cho đến trắng bệch, nói chung biểu cảm trên gương mặt hắn vô cùng phong phú.
Ninh Hoắc Đông đưa tay lên gãi đầu.
Hắn lần đầu tiên trong đời lại không biết làm cách nào để che giấu sự ngại ngùng tại khoảnh khắc này.
Ninh Hoắc Đông có thể hô mưa gọi gió trong giới thương trường, có thể lợi dụng lòng người để đưa người khác vào cái bẫy do chính hắn sắp đặt ra.
Nhưng mỗi khi hắn đứng ở trước mặt Sơ Địch, hắn lại hệt như một kẻ ngốc.
“A Địch, anh lần đầu yêu đương… Cũng là lần đầu cầu hôn… Nên có thể không biết cách.
Nhưng xin em tin anh, anh rất nghiêm túc trong việc này.
Vì chuyện này anh đã thức đêm để lên mạng tìm hiểu.
Nó có thể quá lỗi thời, quá cũ kỹ, nhưng anh đối với em là thật lòng thật dạ.
A Địch, anh thật sự rất yêu em”.
Ninh Hoắc Đông nắm lấy bàn tay của Sơ Địch, Hắn nhẹ nhàng nói với cô.
Bài ca tình yêu nồng nàn lúc này đã được thay thế bằng tiếng dương cầm và tiếng violin du dương.
“Được rồi, còn không mau lấy nhẫn ra”.
Sơ Địch nín cười.
Cô đưa tay đến trước mặt Ninh Hoắc Đông.
Lần đầu tiên Sơ Địch nhìn thấy một Ninh Hoắc Đông biết ngại ngùng.
Ninh Hoắc Đông ở trong lòng cô bây giờ đã có thể một dáng vẻ mới.
Mỗi ngày mới bắt đầu, Sơ Địch sẽ đều làm quen lại với một Ninh Hoắc Đông.
Cô buông bỏ chuyện quá khứ, sống vì tương lai.
Ninh Hoắc Đông loay hoay lấy hộp nhẫn trong túi áo.
Hắn quỳ xuống trước mặt Sơ Địch, cầm lấy bàn tay cô, từ từ đeo nhẫn lên tay của cô.
Hắn đã từng mong chờ người phụ nữ đứng trước mặt trở thành người phụ nữ danh chính ngôn thuận của hắn ra sao, hiện tại có thể thành hiện thực rồi.
Sơ Địch cúi đầu hôn lên môi Ninh Hoắc Đông.
Nụ hôn của cô vẫn vụng về như thế, vẫn phải có sự dẫn dắt của Ninh Hoắc Đông.
“A Đông, em đã đem cả cuộc sống sau này của em giao cho anh rồi, đừng khiến em thất vọng”.
Ninh Hoắc Đông nắm lấy tay cô, cùng cô ngắm nhìn cảnh biển khi về đêm.
Thời khắc thật yên bình và đẹp đẽ biết mới.
“A Địch, anh đương nhiên sẽ không làm em thất vọng.
A Địch , em có yêu anh không?”,
Lần trước Sơ Địch đã né tránh cô hỏi lần này của hắn, lần này Ninh Hoắc Đông muốn nghe được câu trả lời của cô.
“Em yêu anh một chút, nhưng bắt đầu từ hôm nay mỗi ngày sẽ yêu anh nhiều thêm một chút”.
“A Địch, em nói ngày hôm nay chúng ta có nên làm thứ gì đó để lưu lại khoảnh khắc đẹp đẽ này?”.
Sơ Địch nhìn nụ cười tà mị trên gương mặt của hắn, ngờ vực hỏi.
“Anh muốn làm gì?”.
“Cùng em chơi xe chấn”.