“Cái gì? Tiểu Nguyệt muốn cùng Ninh Hoắc Đông kết hôn?”.
Thẩm Thế Mạt vừa nghe thấy tin tức này lập tức liền bật dậy.
Hắn lao nhanh đến chỗ của Thẩm Kiệt, muốn hỏi cho ra nhẽ.
Trong lòng Thẩm Thế Mạt hiện tại đang run sợ, hắn làm sao có thể tin tưởng Sơ Địch chấp nhận cùng Ninh Hoắc Đông kết hôn?
Thẩm Kiệt lắc đầu, tỏ vẻ đầy bất lực.
“Phải.
Chị ấy muốn cùng Ninh Hoắc Đông kết hôn.
Anh Thẩm Biên, chị ấy có phải là điên rồi không? Vì sao lại có thể chấp nhận cùng Ninh Hoắc Đông kết hôn chứ? Chị ấy rõ ràng biết hắn ta là kẻ thù không đội trời chung của nhà họ Sơ”.
Thẩm Kiệt không thể hiểu nổi suy nghĩ của Sơ Địch.
Cũng may, hắn và Thẩm Thế Mạt lo lắng Sơ Địch ở bên cạnh Ninh Hoắc Đông sẽ bị hắn ta ngược đãi nên mới cho người âm thầm theo dõi cô, bằng không làm sao có thể nhận được tin tức này.
Thẩm Thế Mạt cũng không hiểu được tính toán trong lòng Sơ Địch, hắn khuyên nhủ Thẩm Kiệt nhưng lại giống như khuyên nhủ chính bản thân mình hơn.
“Có lẽ Tiểu Nguyệt trong lòng tự có tính toán của cô ấy…”.
Thẩm Thế Mạt còn chưa dứt lời, Thẩm Kiệt đã lên tiếng ngắt lời.
Hắn phủ nhận ngay lời nói của Thẩm Thế Mạt.
“Nếu như mọi chuyện nằm trong kế hoạch của chị ấy em sẽ không hề lo lắng.
Nhưng anh Thẩm Biên, chị ấy là can tâm tình nguyện.
Em đã cho người đi điều tra kỹ rồi, dạo gần đây chị ấy không những thay đổi thái độ với Ninh Hoắc Đông mà còn cho dừng lại tất cả những kế hoạch trả thù hắn.
Anh Thẩm Biên, anh nói chị ấy có phải đã động lòng với kẻ thù của nhà họ Sơ không?”
Khả năng mà Thẩm Kiệt vừa nhắc đến kỳ thực đã xuất hiện trong đầu Thẩm Thế Mạt từ lâu.
Nhưng từ trước đến giờ hắn đều không muốn thừa nhận, cũng đều chưa từng coi trọng sự xuất hiện của nó.
Hắn bằng lòng đặt trọn niềm tin vào việc Sơ Địch sẽ không thể nào đem lòng yêu Ninh Hoắc Đông.
Nhưng giờ đây những lời nói của Thẩm Kiệt khiến lòng hắn hoang mang.
Thẩm Thế Mạt bắt đầu run sợ.
Hắn không phải run sợ trước thế lực và sự tàn nhẫn của Ninh Hoắc Đông mà thứ Thẩm Thế Mạt run sợ chính là tình yêu của Sơ Địch dành cho Ninh Hoắc Đông.
Hắn có thể thua hắn ta mọi thứ, nhưng không thể thua ở tình yêu của cô.
Ánh mắt Thẩm Thế Mạt dần tối lại.
Hắn nhìn vào cảnh đêm trước mặt, suy nghĩ một hồi rất lâu, cuối cùng cũng lên tiếng nói.
“Tiểu Kiệt, trước hết em hãy đi tìm Tiểu Nguyệt nói chuyện trước đã, để xem trong lòng cô ấy dự tính như thế nào.
Nếu như Tiểu Nguyệt thật sự muốn kết hôn với Ninh Hoắc Đông, chúng ta không những phải ngăn cản hôn lễ này mà còn phải giết hắn để trả thù thay nhà họ Sơ”.
“Em biết rồi.
Anh Thẩm Biên, cảm ơn anh.
Anh vì chị em mà làm rất nhiều chuyện rồi”.
Người có thể xứng đáng kết hôn với Sơ Địch, trong lòng Thẩm Kiệt từ trước đến nay chỉ có mình Thẩm Thế Mạt! Hắn luôn cố gắng đẩy Thẩm Thế Mạt về phía Sơ Địch, nhưng dường như trong lòng cô chưa từng có vị trí dành cho hắn ta…
[ … ]
Nhiệm vụ mà Thẩm Thế Mạt giao, Thẩm Kiệt chưa tùng dám chậm trễ.
Sáng hôm sau, hắn đã hẹn Sơ Địch đến một quán trà nói chuyện, vừa hay Sơ Địch mới từ nước ngoài trở về hôm qua.
Tinh thần của cô dạo này rất tốt, sắc mặt cũng vì thế mà trở nên rạng rỡ hơn hẳn.
“Tiểu Nhiên, em dạo này khỏe chứ?”
Sơ Địch đã rất lâu không có gặp Thẩm Kiệt, nói không nhớ người em trai này chính là nói dối.
Mà lần này cô tới gặp Thẩm Kiệt cũng không hề giấu giếm Ninh Hoắc Đông.
Sơ Địch đã quyết định dùng cả đời này để bù đắp cho hắn thì những chuyện cỏn con như thế này cũng không nên giấu giếm.
Huống chi ngày hôm nay cô đến đây còn là vì muốn nói hết mọi chuyện cho Thẩm Kiệt nghe.
“Em khỏe.
Còn chị? Nhìn sắc mặt chị như thế này thiết nghĩ câu hỏi kia của em là thừa thãi rồi”.
Thẩm Kiệt cười khểnh, hắn châm biếm Sơ Địch.
Sơ Địch tất nhiên nhận ra ngữ khí bất thường của hắn.
Cô nhíu mày, không vui hỏi.
“Tiểu Nhiên, em nói chuyện như vậy với chị là có ý gì?”.
“Chị, chị có phải đã động lòng với Ninh Hoắc Đông rồi không? Vì sao lại đồng ý muốn kết hôn với hắn? Đừng nói với em rằng hôn lễ đã nằm trong kế hoạch của chị, em biết tất cả mọi chuyện rồi, chị gần nửa tháng nay đều đã dừng kế hoạch trả thù Ninh Hoắc Đông rồi”.
Thẩm Kiệt không nhịn được mà hỏi thẳng Sơ Địch.
Hắn muốn biết điều gì đã khiến Sơ Địch có thể đem lòng yêu một người đàn ông tàn nhẫn như vậy? Chẳng nhẽ cô đã quên Ninh Hoắc Đông đã từng ở trước mặt cô, nhẫn tâm giết hại ba mẹ cô hay sao?
“Chị đến đây ngày hôm nay cũng là có chuyện muốn nói với em.
Không sai, chị là cam tâm tình nguyện kết hôn với Ninh Hoắc Đông.
Tiểu Nhiên, có những chuyện chúng ta đã hiểu sai rồi.
Vốn dĩ là nhà họ Sơ chúng ta có lỗi với hắn.
Ninh Hoắc Đông đã nhân nhượng mà tha mạng cho em và chị… Bằng chứng chị gửi em rồi, em tự mình xem đi”.
Thẩm Kiệt bán tín bán nghi lấy điện thoại ra xem.
Xem xong, hắn bật cười thành tiếng, hoàn toàn coi những bằng chứng mà Sơ Địch đưa là một câu chuyện cười.
“Chị dựa vào những bằng chứng này mà nói ba chúng ta giết ba mẹ Ninh Hoắc Đông vì muốn mưu đoạt gia tài của nhà họ Ninh.
Nhưng cho dù ba có làm sai, hắn dựa vào đâu mà quyết định quyền sống còn của người khác? Hắn nếu như có bằng chứng có thể đem đến cục cảnh sát.
Chị, chị thật sự bị hắn tẩy não rồi, bị hắn lừa rồi!”.
“Tiểu Nhiên, mọi chuyện chính xác là như vậy.
Ba đâu chỉ nhẫn tâm giết chết ba mẹ Ninh Hoắc Đông mà ba còn tính kế để đưa hắn về Sơ gia nhận hắn làm con nuôi.
Em tưởng em giấu chị thì chị sẽ không biết Ninh Hoắc Đông đã từng có một khoảng thời gian sống trong Sơ gia sao?”.
“Cái đấy là em giấu chị sao? Rõ ràng là chị không nhớ!”.
Thẩm Kiệt vì tức giận nên đã lỡ nói ra một số chuyện không nên nói.
Nhưng hắn rất nhanh đã nhận ra sai lầm của mình.
Thẩm Kiệt đứng dậy, vùng vằng bỏ đi, trước khi đi còn không quên bỏ lại cho Sơ Địch một câu.
“Thù chị có thể không trả nhưng chị không thể kết hôn với hắn.
Dù sao hắn cũng là kẻ thù không đội trời chung với nhà chúng ta.
Chị tự mình rời khỏi đây đi, phần còn lại em sẽ tự mình lo.
Nếu như chị nhất quyết muốn kết hôn với Ninh Hoắc Đông, em và anh Thẩm Biên sẽ nhúng tay can thiệp”.
“Tiểu Nhiên, em muốn tự mình trả thù Ninh Hoắc Đông, còn muốn kéo Thẩm Biên vào? Nhưng vốn dĩ là nhà họ Sơ có lỗi với hắn”.
“Không phải! Chị bị Ninh Hoắc Đông lừa rồi.
Chị, bắt đầu từ bây giờ, hận thù của nhà họ Sơ sẽ do em gánh vác”.
Dứt lời Thẩm Kiệt liền rời đi ngay.
Sơ Địch nhìn theo bóng lưng của hắn chỉ biết lắc đầu.
Cô biết, chuyện mà cô vừa nói Thẩm Kiệt sẽ khó mà chấp nhận, dù sao trong lòng hắn ba luôn luôn là người tốt nhất, từ bé đã như vậy.
Nhưng Sơ Địch không biết làm cách nào có thể ngăn cản hắn.
Ninh Hoắc Đông có thể niệm tình quan hệ của hắn với cô mà buông tha cho Thẩm Kiệt, nhưng còn Thẩm Thế Mạt, Sơ Địch không dám chắc…
[ … ]
Sơ Địch vừa trở về Ninh gia đã bị Ninh Hoắc Đông kéo lên xe ngay.
“Sao thế? Có phải là cãi nhau với Sơ Kỳ Nhiên rồi không?”.
Nhìn thấy sắc mặt ảm đạm của Sơ Địch, Ninh Hoắc Đông liền nhận ra cô không vui.
Hắn kéo cô vào lòng, bàn tay nghịch ngợm mái tóc của cô.
“Không có”.
“Em yên tâm, chúng ta sắp thành vợ chồng rồi, Sơ Kỳ Nhiên cũng sẽ trở thành em rể của tôi, anh sẽ không động đến mạng nó đâu”.
“Kể cả nó có làm những gì quá đáng với anh?”.
“Chỉ cần nó không đưa em đi là được”.
“Dù nó có muốn đưa em đi, em cũng sẽ không đi đâu.
Không phải anh đã nói rồi sao? Chúng ta sắp trở thành vợ chồng rồi”.
Ninh Hoắc Đông và Sơ Địch nói chuyện mãi, chẳng bao lâu chiếc xe đã dừng lại.
Chiếc xe dừng lại trước một tiệm váy cưới lớn nhất thành phố Cảnh Dương.
Sơ Địch khoác lấy cánh tay hắn, cười ngọt ngào cùng hắn bước vào.
Kể từ khi cô và Ninh Hoắc Đông bước xuống xe, hình ảnh của cô và hắn đều được một người đàn ông lạ mặt ghi lại.
Sơ Địch và Ninh Hoắc Đông bước vào bên trong đã nhìn thấy một chiếc váy cưới màu trắng tinh lộng lẫy được trưng bày ngay giữa cửa hàng.
Sơ Địch bị vẻ đẹp của nó thu hút nhìn đến ngẩn ngơ.
Ninh Hoắc Đông nắm lấy tay cô, dẫn cô bước qua đó.
“Có thích không?”
“Rất thích.
Chiếc váy này là dành cho hôn lễ của chúng ta sao?”.
“Phải.
Chiếc váy này là dành cho em, dành cho hôn lễ của chúng ta”.
Chiếc váy Ninh Hoắc Đông chuẩn bị cho Sơ Địch là chiếc váy có một không hai trên thế giới này, do chính tay Ninh Hoắc Đông tự mình thiết kế.
Màu sắc chủ đạo của chiếc váy là màu trắng tinh khôi, giống như vẻ đẹp của Sơ Địch.
Điểm xuyên trên từng đường khâu mũi chỉ là những viên kim cương lấp láy, ước chừng phải hơn một nghìn viên.
Ninh Hoắc Đông vì chiếc váy này mà tốn không ít công sức.
Hắn đã từng nói sẽ cho Sơ Địch một hôn lễ long trọng nhất thì hắn nhất định sẽ là được.
“A Đông, chiếc váy này là do nhà thiết kế nào thiết kế thế? Đẹp quá!”.
Sơ Địch kéo tay hỏi hắn.
Không cần tưởng tượng cũng biết nếu như cô mặc chiếc váy này lên sẽ có bao nhiêu quyến rũ.
Ninh Hoắc Đông ôm lấy cô, mỉm cười.
“Nhà thiết kế họ Ninh tên Hoắc Đông”.
“Là anh thiết kế? Nhưng không phải dạo gần đây anh rất bận rộn sao? Làm sao có thời gian để làm những thứ này?”
Nhận được câu trả lời của Ninh Hoắc Đông, Sơ Địch đương nhiên là bất ngờ.
“Vậy nên em phải thưởng cho anh thật nhiều đấy”.
“Thế Ninh thiếu muốn gì nào?”.
“Tối nay nhiều tư thế một chút”.
“Ninh Hoắc Đông, đầu óc của anh có thể trong sáng lên một chút được không? Em đi thử váy cưới đã”.
Gương mặt Sơ Địch bị lời nói của Ninh Hoắc Đông làm cho đỏ lên.
Cô vội cùng nhân viên đi vào trong phòng thử đồ.