“Ninh Hoắc Đông, chịu chết đi”.
Trong cơn mưa tầm tã, tiếng hét của kẻ cầm đầu vọng vào tai Ninh Hoắc Đông.
Hắn cười lạnh.
“Vậy sao?”.
Ninh Hoắc Đồn vừa dứt lời, khung cảnh liền trở nên hỗn loạn, người trừ tiếng mưa rơi thì chỉ nghe thấy tiếng súng đạn - âm thanh của sự chết chóc.
[ … ]
Ninh Hoắc Đông vất vả lắm mới có thể đến địa chỉ mà Thẩm Thế Mạt gửi cho hắn.
Trên đường đi hắn luôn bị người của Thẩm Thế Mạt phục kích, cũng may là ngày thường Ninh Hoắc Đông có rèn luyện qua, chứ nếu là người thường đã sớm bỏ mạng rồi.
Ninh Hoắc Đông tới nơi, hắn không nhìn thấy Sơ Địch nữa, có lẽ cô đã bị chuyển qua một cơn phòng khác.
“Cô ấy đâu?”
Ninh Hoắc Đông lạnh nhạt hỏi.
“Mày đúng là không phải dạng vừa, trên mỗi đoạn đường đến đây tao đều đã bố trí người ám sát, thế nhưng mày vẫn có thể thuận lợi thoát khỏi.
Tao là nên khen mày thân thủ tốt, hay là khen mày vận may tốt?”.
Thẩm Thế Mạt nhìn Ninh Hoắc Đông với đôi mắt u ám vô cùng.
Hắn đã tốn công tốn sức bố trí sát thủ, thế nhưng cùng lúc cũng chỉ có thể khiến trên người Ninh Hoắc Đông xuất hiện một vài vết thương chứ không thể lấy nổi mạng hắn.
Thẩm Thế Mạt dĩ nhiên không can tâm.
“Tao hỏi cô ấy đâu?”
Ninh Hoắc Đông chuyện gì cũng không quan tâm, hắn chỉ quan tâm đến một mình Sơ Địch.
“Dùng Ninh thị đổi lấy Tiểu Nguyệt.
Thế nào, mày có dám không?”
Trước khi Ninh Hoắc Đông đến, Thẩm Thế Mạt đã bố trí Sơ Địch vào một căn phòng khác.
Căn phòng ấy nằm đối diện với căn phòng mà hắn và Ninh Hoắc Đông đang đứng.
Bên trong đã được lắp đặt thiết bị đầy đủ để cô có thể theo dõi tình huống ở bên này.
Thẩm Thế Mạt không biết đứng giữa sự nghiệp và Sơ Địch, Ninh Hoắc Đông sẽ chọn ai? Có lẽ cô ở trong căn phòng bên kia cũng đang rất tò mò.
“Không cần phải đổi lấy Ninh thị.
Thẩm Biên, tao nói cho mày biết, hôm nay dù tao có tay không cũng có thể đưa cô ấy trở về mà không tổn thất bất cứ thứ gì”.
Giữa Sơ Địch và Ninh thị, Ninh Hoắc Đông lựa chọn cả hai.
Cả hai thứ này đều thuộc về hắn, vì sao hắn phải phân chia một thứ cho người khác chứ?
“Nói như vậy là Tiểu Nguyệt không quan trọng bằng Ninh thị rồi”.
Dường như Thẩm Thế Mạt đã lường trước được kết quả, thế nên hắn không hề cảm thấy bất ngờ.
Dựa vào tính cách của Ninh Hoắc Đông, Sơ Địch làm sao có thể quan trọng bằng Ninh thị, Trên đời này, chỉ có hắn coi cô là châu báu mà trân quý.
Thế nhưng đáng tiếc trong mắt cô chưa bao giờ có hắn, dù hắn có là Thẩm Thế Mạt hay Thẩm Biên đi chăng nữa…
“Đừng nhiều lời, mau giao Sơ Địch ra đây”.
Ninh Hoắc Đông không có thời gian để nói chuyện phiếm với Thẩm Thế Mạt.
Ngày hôm nay là ngày thành hôn của cô và hắn, hắn phải mau chóng đưa cô trở về, để cô đường đường chính chính trở thành vợ của hắn.
Vết thương trên người Ninh Hoắc Đông vốn dĩ không nặng lắm.
nhưng nếu như còn không được cầm máu sẽ dẫn đến biến chứng nghiêm trọng hơn.
Nhưng hắn không quan tâm đến tính mạng của mình, lúc này đối với Ninh Hoắc Đông, Sơ Địch vẫn là quan trọng nhất.
Kể từ khi hắn đem lòng yêu cô, Sơ Địch đã chiếm giữ lấy thể xác và trái tim của hắn.
“Tao đã nói rồi, dùng Ninh thị để đổi lấy Tiểu Nguyệt.
Giữa cô ấy và sự nghiệp của mày, mày chỉ có thể lựa chọn một thứ, Ninh Hoắc Đông làm người tuyệt đối không thể quá tham lam”.
Thẩm Thế Mạt bình tĩnh lặp lại yêu cầu của mình một lần nữa.
Hắn đã tính toán hết cả rồi, dù Ninh Hoắc Đông có đồng ý giao ra Ninh thị, Thẩm Thế Mạt cũng không để Sơ Địch rơi vào tay hắn ta một lần nữa.
Hận thù của nhà họ Sơ và Ninh gia, hôm nay để Thẩm Thế Mạt này thay cô kết thúc.
“Thẩm Biên, tao vì nể tình cô ấy nên vẫn luôn chần chừ động đến mày.
Nhưng con người cũng chỉ có giới hạn nhất định.
Tao khuyên mày đừng nên đi quá giới hạn của tao, nếu không hậu quả mày tự mình gánh lấy”.
“Nếu như tao vẫn cứ đi quá giới hạn của mình, Ninh Hoắc Đông, mày có thể làm gì tao? Giết tao ư?”.
Thẩm Thế Mạt vừa xoay người đã đối diện với họng súng của Ninh Hoắc Đông.
Nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng, phía sau Ninh Hoắc Đông đã truyền đến một giọng nói quen thuộc, nhưng cũng có phải lạ lẫm xa cách.
“Buông súng xuống, nếu không tôi sẽ tiễn anh bồi táng cùng anh ấy”,
Sơ Địch chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện phía sau Ninh Hoắc Đông.
Trên tay cô cũng cầm một khẩu súng lục giống như hắn.
Ninh Hoắc Đông chĩa súng vào Thẩm Thế Mạt, Sơ Địch chĩa súng vào người hắn.
Chỉ khác một chỗ là bàn tay cầm súng của Sơ Địch không được vững vàng như Ninh Hoắc Đông.
Ninh Hoắc Đông xoay người, hắn nhìn thấy cô, nhưng lúc này khóe môi không thể nào treo lên một nụ cười ấm áp.
Ninh Hoắc Đông nhàn nhạt nói.
“A Dịch, em đang làm cái gì đây? Tôi không màng tính mạng để cứu em, còn em thì lại dùng súng chĩa vào người tôi? Thế nào, có phải em vì hắn mà muốn lấy cả mạng tôi không?”.
Người phụ nữ đứng trước mặt hắn chính là Sơ Địch, nhưng lại không giống như Sơ Địch.
Có lẽ, Ninh Hoắc Đông đã sớm quen với những ngày tháng nhìn thấy nụ cười ấm áp trên khóe miệng cô, nghe thấy giọng nói ngọt ngào đầy nũng nịu của cô mà đã quên Sơ Địch đã từng hận hắn thấu xương.
Giờ đây, Ninh Hoắc Đông cảm thấy cô có chút xa lạ.
Lòng hắn chợt quặn đau, tựa hồ như có hàng trăm hàng vạn thứ đã chà đạp lên trái tim của hắn.
“Tôi nói anh bỏ súng xuống!”.
Sơ Địch hét lớn.
Cô cố gắng che giấu vẻ phức tạp trong ánh mắt.
Sơ Địch không biết lúc này bản thân cô nên đối diện với Ninh Hoắc Đông ra sao.
Cô chĩa súng vào người hắn không phải muốn lấy mạng hắn mà chỉ đơn thuần muốn hắn tha cho Thẩm Thế Mạt.
Sơ Địch động lòng yêu hắn rồi, làm sao có thể nỡ nổ súng bắn chết hắn chứ…
Hận thù đan xen, cảm xúc hỗn loạn lúc này không ngừng giày vò trái tim cô.
“Nếu như tôi không bỏ súng xuống, em sẽ giết chết tôi để bảo vệ hắn ta ư? A Đich, em nói cho tôi nghe em có làm như thế không?”.
Ninh Hoắc Đông lúc này cũng tựa hồ như một kẻ điên.
Đôi đồng tử màu hổ phách không thể khống chế lửa giận mà toát ra vẻ lạnh lẽo khiến người ta phát sợ.
Ninh Hoắc Đông vừa nói, bàn tay hắn đã đặt lên nòng súng, bất cứ lúc nào Ninh Hoắc Đông cũng đều có thể bắn chết Thẩm Thế Mạt mà không hề chần chừ.
“Phải.
Nếu như anh còn không buông súng xuống, tôi sẽ bắn chết anh.
Ninh Hoắc Đông, Sơ Địch tôi là người dám nói dám làm, không phải anh cũng biết sao?”.
Sơ Địch cũng đã lên nòng súng.
Tiếng động trên khẩu súng khẽ vang lên, gương mặt điển trai của Ninh Hoắc Đông càng trở nên u ám.
Hắn nhìn cô, đột nhiên mỉm cười.
“A Địch, đây là em nói đấy nhé!”
Ninh Hoắc Đông vừa dứt lời, một tiếng ‘đoàng’ rất lớn đã vang lên.
Hắn ở trước mặt Sơ Địch ngang nhiên nổ súng bắn chết Thẩm Thế Mạt, mà Thẩm Thế Mạt cũng không ngờ tới Ninh Hoắc Đông lại không mảy may run sợ trước sự uy hiếp của cô nên không có cơ hội né tránh.
Cứ thế, viên đạn thoát khỏi họng súng, ghim thẳng lên mi tâm của Thẩm Thế Mạt.
Thẩm Thế Mạt chỉ biết mở to mắt nhìn Sơ Địch lần cuối cùng, sau đó ngã xuống nền đất lạnh lẽo.
Sơ Địch ngẩn người, cô đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ hãi.
Đến khi Sơ Địch định thần lại, Ninh Hoắc Đông đã đứng trước mặt cô, khoảng cách giữa hắn và cô gần vô cùng, khẩu súng trên tay Sơ Địch cũng đã bị hắn đoạt lấy từ khi nào chẳng hay.
“A Địch, nói với tôi là em không nỡ bắn chết tôi, nói với tôi như vậy tôi sẽ coi như chuyện ngày hôm nay chưa từng xảy ra”.
Trái tim hắn vì những hành động và lời nói của cô ngày hôm nay mà vô cùng đau đớn.
Hắn không màng tính mạng đến đây cứu cô không phải là để cô vì một người đàn ông khác mà chĩa súng vào người hắn.
Chỉ cần cô nói những lời chứng minh trong lòng cô có hắn, Ninh Hoắc Đông sẽ tha thứ cho cô.
“Ninh Hoắc Đông, anh giết chết Thẩm Biên rồi, anh giết chết Thẩm Biên rồi!”.
Sơ Địch giống như một kẻ điên, không ngừng gào thét.
Cô muốn chạy tới chỗ của Thẩm Thế Mạt, cô muốn xem hắn lúc này như thế nào rồi nhưng Sơ Địch càng phản ứng, Ninh Hoắc Đông lại càng giữ chặt cô hơn.
“Sơ Địch, em hiện tại đang mặc trên người váy cưới mà tôi thiết kế cho em.
Em nên nhớ rất rõ em là người phụ nữ của ai”.
Ninh Hoắc Đông không vui cảnh cáo cô.
“Tôi là người phụ nữ của ai cũng được, nhưng không phải là người phụ nữ của anh”.
“Sơ Địch, chọc giận tôi lúc này không phải là việc làm thông minh đâu”.
“Ninh Hoắc Đông, anh tưởng những ngày này tôi đối xử tốt với anh là tôi động lòng với anh rồi sao? Tôi nói cho anh biết tất cả đều là tôi diễn kịch cả.
Sơ Địch tôi từ trước đến nay chỉ cảm thấy hận anh.
Ninh Hoắc Đông, anh có biết mỗi lần anh động vào người tôi, tôi cảm thấy ghê tởm nhiều như thế nào không?”.
Sơ Địch cười lạnh, đôi mắt to tròn lúc này chỉ còn nhìn thấy hận thù.
Đứng trước cái xác lạnh lẽo của Thẩm Thế Mạt, Sơ Địch tại thời khắc này chỉ cảm thấy cực kỳ hối hận.
Cô còn từng nghĩ, Ninh Hoắc Đông sẽ vì cô mà thay đổi.
Cô còn nghĩ, chỉ cần hắn buông súng xuống, cô vẫn sẽ đem lòng yêu hắn, vẫn sẽ ngoan ngoãn theo hắn trở về làm cô dâu của hắn.
Nhưng tất cả mọi thứ đáng tiếc chỉ nằm trong suy nghĩ của Sơ Địch mà thôi.
“Tôi động vào người em khiến em cảm thấy ghê tởm, phải không?”.
“Phải.
Mỗi lần anh động vào người tôi, tôi chỉ hận mình không thể trực tiếp đi lột da, thay da mới để khiến bản thân mình trở nên sạch sẽ hơn”.
“Vậy được, vậy để tôi cho em thấy thế nào mới gọi là ghê tởm thật sự”.
Dứt lời Ninh Hoắc Đông liền cúi đầu ngậm lấy môi Sơ Địch.
Hắn mạnh bạo ép buộc cô phải chấp nhận nụ hôn của hắn.
Sơ Địch từ thời khắc ấy, trái tim liền trở nên lạnh lẽo.