Yêu Hận Triền Miên Tổng Tài Thua Cuộc Rồi!


Sức lực của một người phụ nữ như Sơ Địch hoàn toàn không phải đối thủ của Ninh Hoắc Đông.

Cô càng phản kháng, hành động của hắn càng trở nên mạnh bạo.

Hắn dùng sức ép buộc Sơ Địch phải chấp nhận nụ hôn điên cuồng kia của hắn.

Bàn tay Ninh Hoắc Đông cũng chẳng hề an phận, hắn lần theo sống lưng của Sơ Địch, kéo khóa váy cưới của cô xuống.

Sau lưng truyền đến một cảm giác mát lạnh, da đầu cô liền trở nên căng cứng.

Sơ Địch lúc này mới ý thức được Ninh Hoắc Đông muốn gì.

Dường như chính cái ý thức ấy đã biến thành động lực để Sơ Địch phản kháng.
“Ninh Hoắc Đông, anh điên rồi phải không?”
Sơ Địch dùng hết sức đẩy hắn ra, cô cuối cùng cũng đã thành công.

Một tay Sơ Địch đỡ chiếc váy cưới nặng nề để tránh cho nó rơi xuống, một tay chỉ về phía của Ninh Hoắc Đông mà hét lớn.
Ninh Hoắc Đông tàn nhẫn mỉm cười, bị cô đẩy mạnh ra đương nhiên khiến hắn không hề vui vẻ gì.

Cô hỏi hắn có phải đã bị điên rồi không, Ninh Hoắc Đông thật sự muốn nói cho cô biết hắn điên rồi, hắn chính là vì cô mà điên rồi! Sơ Địch dựa vào đâu mà có thể biến hắn thành như thế này chứ?
“Em và tôi cũng đã lên giường nhiều lần rồi, sao lại không dám là chuyện này ở đây? Hay là vì hắn?”
Chất giọng của Ninh Hoắc Đông vô cùng lạnh lẽo.

Hắn đứng thẳng người, đưa tay chỉ về phía của Thẩm Thế Mạt.

Hiện tại Thẩm Thế Mạt đã biến thành cái xác chết rồi, đã bị Ninh Hoắc Đông dùng súng bắn chết rồi nhưng Sơ Địch vẫn luôn nghĩ cho hắn ta.

Ninh Hoắc Đông hắn quên mất, từ đầu đến cuối cô chỉ nghĩ cho người đàn ông tên Thẩm Thế Mạt chứ chưa từng nghĩ cho hắn…
“Ninh Hoắc Đông những lời như thế này anh cũng có thể nói ra được.

Anh đúng là tên khốn!”
Sơ Địch một khắc cũng không muốn ở đây cùng Ninh Hoắc Đông nữa.

Mùi tanh của máu trong không khí khiến cô khó chịu vô cùng.


Sơ Địch quay đầu nhìn Thẩm Thế Mạt đang nằm dưới đất lần cuối cùng, nén cảm giác tội lỗi vào sâu trong lòng rồi xách váy vội chạy khỏi đây.

Nhưng Ninh Hoắc Đông hoàn toàn không cho cô cơ hội ấy.
Ninh Hoắc Đông kéo mạnh Sơ Địch vào trong, hắn vừa buông tay, Sơ Địch không cẩn thận liền ngã dưới nền đất.

Ninh Hoắc Đông nhân cơ hội đè lên người cô.

Hắn dùng tay bắt lấy cằm của Sơ Địch, buộc cô phải đối diện với hắn.
“A Địch, em muốn chạy sao? Đừng mơ!”.
Thanh âm trầm thấp của hắn liên tục truyền đến tai Sơ Địch, đại não cô nhất thời ngừng xoay chuyển, Sơ Đich thất thần nhìn hắn mất mấy giây.

Có một khoảnh khắc cô chợt nhớ tới những tháng ngày bình yên ở bên cạnh hắn, hắn cùng cô đến Ninh thị, sau đó lại cùng cô đi về, cùng cô đi dạo phố, cùng cô ân ái… Nhưng hiện tại giờ đây thứ còn sót lại trong đầu Sơ Địch chỉ là hận thù!
“Buông tôi ra.

Ninh Hoắc Đông, anh buông tôi ra”.
Sơ Địch rất nhanh đã kịp phản ứng lại.

Cô điên cuồng đánh mạnh vào người của Ninh Hoắc Đông, rõ ràng đã nhìn thấy dáng vẻ tức giận từ đôi đồng tử màu hổ phách của hắn nhưng Sơ Địch vẫn không hề dừng lại.

Cô tuy sợ hãi nhưng Sơ Địch vẫn rõ việc cô cần làm chính là rời khỏi đây.
“Em có chắc muốn tôi buông em ra không?”
Ninh Hoắc Đông không cần tốn nhiều sức, một tay của hắn đã có thể giữ lấy hai cánh tay đang làm càn của Sơ Địch.

Nhìn Sơ Địch bây giờ chẳng khác nào một con cá đang vùng vẫy trong chiếc lưới rộng lớn.

Sơ Địch nghe ra mùi nguy hiểm trong lời nói của hắn, cô chợt sững lại.
“Anh có ý gì?”
“Tôi quên không nói em biết, Sơ Kỳ Nhiên đến cứu Mạc Ngọc Linh và Sơ Kiến Thành đã bị người của tôi bắt lại rồi.

Nếu như là người khác, từ lâu Sơ Kỳ Nhiên đã bị giết chết, nhưng tôi vì đã từng hứa với em sẽ không động đến mạng em trai em mà chỉ nhốt nó lại.

A Địch, lời hứa của tôi còn phụ thuộc vào hành động của em.”
Ninh Hoắc Đông chậm rãi vuốt ve gương mặt của Sơ Địch.


Đôi mắt trong vắt như nước, đôi mắt xinh đẹp ấy giờ nhìn hắn ngập tràn hận thù, phẫn nộ.

Nhưng dường như Ninh Hoắc Đông không quá quan tâm, bởi dù sao hiện tại Sơ Địch vẫn nằm trong tay của hắn.
Sơ Địch im lặng không nói gì, cô trợn to mắt nhìn Ninh Hoắc Đông.

Ban nãy, khi nói chuyện với Thẩm Thế Mạt, cô đã nhờ hắn chuyển lời cho Thẩm Kiệt, nói Thẩm Kiệt hãy mau chóng đến địa chỉ này để cứu Mạc Ngọc Linh và Sơ Kiến Thành.

Sơ Địch luôn nghĩ hôn lễ sẽ làm cho Ninh Hoắc Đông phân tán, nhưng cô lại quên rằng người đàn ông này rất khó đối phó.
“Anh từ lâu đã có cảnh giác với tôi rồi đúng không? Ninh Hoắc Đông, từ trước đến nay anh đều luôn đề phòng tôi, phải không?”
Dù là lúc cô thật lòng yêu hắn, thật lòng muốn đối xử tốt với hắn hắn vẫn luôn nghi ngờ cô…
“A Địch, tôi chỉ là làm việc cẩn thận mà thôi.

Từ trước đến nay, người tôi tin tưởng nhất vẫn là em.

A Địch, em không hề hay biết dù Ngụy Sinh đã đi theo tôi bao nhiêu năm khi làm việc vẫn luôn bị tôi nghi ngờ, còn em thì khác.

Vậy nên tôi rất không vui khi bị em phản bội.

Khoảnh khắc em vì Thẩm Biên mà chĩa súng vào người tôi, trái tim tôi rất đau đấy”.
“Đừng ngụy biện nữa.

Không tin tưởng là không tin tưởng, đâu cần dài dòng như thế, có đúng không?”
“A Địch, sau khi nghe xong tin tức tôi vừa cung cấp cho em, em còn muốn tôi buông em ra nữa không?”
Ninh Hoắc Đông chợt cúi thấp đầu, hắn kéo ngắn lại khoảng cách giữa cô và hắn.

Hơi thở nóng bỏng của hắn liên tục phả vào chóp mũi Sơ Địch, cô muốn né tránh nhưng vào thời khắc này chỉ có thể nhẫn nhịn mà chịu đựng.

Cả gia đình của cô đều nằm gọn trong tay của Ninh Hoắc Đông…
“Ninh Hoắc Đông, muốn tôi…”
“Tôi không muốn nghe em gọi tôi bằng cái tên này.”
“A Đông, muốn tôi, xin anh…”

Lời cầu xin này được thốt ra, Sơ Địch biết bản thân cô đã trở thành một con người hạ tiện, nhút nhát.

Nhưng chỉ có cách này mới có thể bảo toàn mạng sống của ba mẹ và em trai.
Thẩm Biên, để anh phải chứng kiến cảnh tượng nhục nhã này… Thật lòng xin lỗi!
[ … ]
Khi Sơ Địch tỉnh dậy đã là buổi chiều của ngày hôm sau.

Trên các trang mạng xã hội không ngừng đưa tin vì có sự cố khẩn cấp nên hôn lễ của tổng giám đốc và phó tổng giám đốc tập đoàn Ninh thị đã bị hoãn lại.

Ninh Hoắc Đông cũng chủ động tổ chức họp báo để đưa ra lời xin lỗi.
Nhưng bên cạnh tin tức này, còn có một tin tức khác nóng hổi hơn, gia đình họ Thẩm ở bên nước ngoài đột nhiên bị người ta sát hại, chết rất thương tâm.

Sơ Địch đứng hình khi đọc được dòng chữ này.

Cô quên cả nỗi đau khi bị Ninh Hoắc Đông hành hạ vào đêm qua mà vội vàng chạy đến lấy điện thoại, gọi cho hắn.
“Em dậy rồi?”
Đầu bên kia truyền đến giọng nói nhàn nhạt của Ninh Hoắc Đông.

Hắn vừa kết thúc cuộc họp báo thì nhận được điện thoại của Sơ Địch, tuy bên ngoài không thể hiện nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy có chút vui vẻ.
“Nhà họ Thẩm là anh cho người giết phải không?”
“Phải, toàn bộ nhà họ Thẩm là tôi phái người giết.”
“Vì sao? Người liên quan đến vụ này là Thẩm Biên anh đã giết rồi, họ sống bên nước ngoài có biết gì đâu mà anh lại chuốc giận lên người họ? Ninh Hoắc Đông, anh rốt cuộc có còn phải là người không đấy?”
“Có trách thì trách họ mang họ Thẩm.

A Địch, em nên nhớ là người nhà họ Thẩm đã khiến hôn lễ của chúng ta gặp sự cố.

Em nghỉ ngơi trước đi, vài ngày sau chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ, váy cưới tôi sẽ cho người làm lại.”
“Dù không có Thẩm Biên, không có nhà họ Thẩm tôi cũng sẽ không kết hôn với anh.

Ninh Hoắc Đông, anh không xứng đáng làm chồng, làm người đàn ông của tôi.”
“A Địch, tôi lúc này rất không vui nên em tốt nhất đừng chọc giận đến tôi.

Đừng quên…”
Ninh Hoắc Đông còn chưa kịp nói hết câu Sơ Địch đã trực tiếp ngắt máy.

Cô ném mạnh điện thoại vào góc tường, chiếc điện thoại đáng thương liền biến dạng.

Sơ Địch cứ đứng đó, ngây ngốc nhìn vào dòng tin ‘Nhà họ Thẩm bị sát hại’.
Cái chết của Thẩm Thế Mạt đã trở thành ám ảnh trong lòng của Sơ Địch.


Cô còn chưa định thần lại, Ninh Hoắc Đông đã lại ra tay với tất cả người trong Thẩm gia.

Khi nhìn thấy Thẩm Thế Mạt ngã xuống, trong lòng Sơ Địch đã thầm nhủ sẽ thay hắn bảo vệ nhà họ Thẩm thật tốt, nhưng cô lại không làm được.
Phía trước xuất hiện một bóng hình quen thuộc.

Sơ Địch nhìn thấy Thẩm Thế Mạt, nhìn thấy hắn đang trách móc cô vì sao lại đối xử với hắn như thế.

Sơ Địch không thể chịu nổi liền bỏ chạy, trốn trong nhà vệ sinh.

Nhưng vào đến nhà vệ sinh, Sơ Địch lại tiếp tục nhìn thấy Thẩm Thế Mạt ở trong gương.

Lần này không chỉ có Thẩm Thế Mạt mà còn có toàn bộ người nhà họ Thẩm đến tìm cô đòi mạng.

Sơ Địch nhìn bọn họ, cười nhạt một tiếng.

Sau đó liền xoay người, xả đầy nước vào bồn tắm.
[ … ]
“Ninh tổng! Ninh tổng! Không xong rồi!”
Ninh Hoắc Đông sau khi làm xong việc liền lập tức quay trở về Ninh gia, hắn chỉ muốn nhìn thấy Sơ Địch.

Nhưng còn chưa kịp bước lên xe, hắn đã nghe thấy giọng nói gấp gáp của Ngụy Sinh.

Ninh Hoắc Đông xoay người liền nhìn thấy Ngụy Sinh đang vội vã chạy đến.
Ngụy Sinh chống tay lên cửa xe, thở hồng hộc.
“Có chuyện gì?”
Ninh Hoắc Đông hỏi.
“Sơ tiểu thư, Sơ tiểu thư tự tử rồi.

Ban nãy người giúp việc theo giờ gọi điện thoại đến báo, cô ta nói thấy Sơ tiểu thư ngâm mình trong bồn tắm, trên cổ tay còn có chi chít vết thương bị dao rạch vào.”
“Sơ Địch hiện tại đang ở đâu?”
“Cô ấy đang ở bệnh viện.”
“Mau lái xe đến đây.”
Nghe tin Sơ Địch tự tử sắc mặt Ninh Hoắc Đông liền trở nên trắng bệch.

Hắn vội vàng leo lên xe, chưa đầy một tích tắc chiếc xe đã lao vụt đi.

Hắn không chỉ cảm thấy lo lắng cho cô mà còn cảm thấy ghen tị với vị trí của nhà họ Thẩm trong lòng cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận