Ninh Hoắc Đông đến bệnh viện thì Sơ Địch đã tỉnh lại.
Cô nằm trên giường bệnh, ăn hoa quả rất ngon miệng.
Vừa nhìn thấy hắn, Sơ Địch đã lập tức lao xuống ôm chầm lấy Ninh Hoắc Đông.
Hành động của cô nhanh vô cùng, đến bác sĩ cũng không kịp ngăn lại.
“A Đông, em rốt cuộc là làm sao mà lại tới bệnh viện? Còn tay của em nữa, vì sao lại có nhiều vết thương như vậy?”
Sơ Địch giơ cánh tay chằng chịt vết thương ra trước mặt Ninh Hoắc Đông.
Cô ngây ngốc nhìn hắn, còn hắn thì sững sờ nhìn cô.
Một tiếng ‘A Đông’ được phát ra từ miệng của Sơ Địch giống như có thứ gì đó đè mạnh lên trái tim của hắn.
Bỗng chốc, Ninh Hoắc Đông cảm thấy không khí xung quanh hắn bốn phía đều vô cùng ngột ngạt.
Chất giọng ngọt ngào ấy liên tục vang lên trong đại não Ninh Hoắc Đông.
Hắn vốn tưởng từ sau cái ngày hắn nổ súng bắn chết Thẩm Thế Mạt sẽ không được nghe cô gọi một tiếng ‘A Đông’ nữa.
Hắn trầm mặc quan sát Sơ Địch.
Hắn cảm thấy cô không giống như nói đùa.
Nhưng nguyên nhân vì sao cô lại xuất hiện ở đây cô phải hiểu hắn hơn chứ?
“A Địch, em không nhớ vì sao mình lại như thế này sao?”
Ninh Hoắc Đông nhẹ nhàng đưa cô quay trở lại giường bệnh.
Ngụy Sinh ở sau lưng hắn liên tục ra ám hiệu nhắc nhở Ninh Hoắc Đông phải cẩn thận.
Đến Ngụy Sinh còn cảm thấy là Sơ Địch đang diễn kịch, bản thân Ninh Hoắc Đông làm sao lại không thể cảm thấy? Nhưng nếu như cô thật sự là đang diễn, hắn muốn xem cô rốt cuộc là muốn diễn vở gì.
“Em không biết.
A! Đầu em đau quá! A Đông, đầu em đau quá!”
Sơ Địch cố gắng hồi tưởng lại mọi chuyện nhưng càng cố gắng đầu cô càng đau như búa bổ.
Hai tay Sơ Địch ôm lấy đầu, sắc mặt trắng bệch.
Bác sĩ ở bên cạnh muốn tiến lên xem cô thế nào nhưng lại bị Ninh Hoắc Đông âm thầm ra hiệu ngăn cản.
Ninh Hoắc Đông nhíu mày, hắn kéo Sơ Địch vào lòng.
“Không sao.
Không sao.
Em chỉ là bất cẩn nên mới bị thương thôi.”
Rõ ràng là Sơ Địch tự tử được một nữ giúp việc theo giờ phát hiện nên đưa cô đến bệnh viện, nhưng tại sao cô lại không nhớ gì nữa? Ninh Hoắc Đông không tin Sơ Địch chỉ vì thiếu một chút máu mà dẫn đến mất trí nhớ tạm thời.
Khả năng này đã không thể xảy ra thì chỉ còn có một khả năng khác, chính là cô đang giở trò.
Lúc này, Ninh Hoắc Đông càng chắc rằng cô đang diễn kịch.
“A Địch, ba mẹ em…”
Hắn thử lôi Mạc Ngọc Linh và Sơ Kiến Thành để thăm dò Sơ Địch.
Ai cũng biết, nhà họ Sơ chính là điểm yếu duy nhất của cô.
Nhưng Sơ Địch không hề có phản ứng như hắn mong đợi.
Nhắc đến Mạc Ngọc Linh và Sơ Kiến Thành, ánh mắt Sơ Địch dường như có một thứ màu sắc gì đó man mác buồn, nhưng nó chỉ xuất hiện trong giây lát.
“A Đông, anh có phải muốn đưa em đến thăm họ không? Bao giờ chúng ta ra mộ thăm họ?”
Sơ Địch đã biết Mạc Ngọc Linh chính là Hạ quản gia, còn Sơ Kiến Thành bị hắn nhốt trong bệnh viện.
Ninh Hoắc Đông càng ngày càng không thể hiểu nổi lúc này cô đã muốn làm gì? Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy Sơ Địch khó hiểu như thế.
Ở trong thế giới của cô khiến Ninh Hoắc Đông cảm thấy mông lung.
Sơ Địch một tiếng hai tiếng đều gọi hắn là ‘A Đông’, giống hệt như lúc trước giữa hắn và cô chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cô dường như đã quên vào ngày hôm qua hắn đã làm gì Thẩm Thế Mạt…
Ninh Hoắc Đông định nói thêm gì đó thì bác sĩ đã ra hiệu cho hắn ra ngoài.
Ninh Hoắc Đông trước khi rời đi liền dặn dò Sơ Địch mấy cô.
Hắn và bác sĩ nói chuyện ở ngay trước phòng bệnh của cô.
vậy nên Ninh Hoắc Đông vẫn có thể quan sát cô qua ô cửa kính nho nhỏ.
“Ninh tổng, tôi biết anh hiện tại không tin là Sơ tiểu thư không nhớ một chút chuyện mà cô ấy đã từng trải qua.
Nếu là người thường chắc chắn cũng sẽ cảm thấy khó tin mà thôi.”
Vị bác sĩ quay đầu nhìn Sơ Địch một lần nữa, dường như đang muốn xác nhận phán đoán của chính mình.
Khi ở trong phòng bệnh, dựa vào cuộc đối thoại của Sơ Địch và Ninh Hoắc Đông, ông đang nhìn ra vài điều.
“Bác sĩ, ông có ý gì?”
Ninh Hoắc Đông không hiểu bác sĩ muốn nói gì liền trực tiếp hỏi thẳng.
Không hiểu vì sao hắn đột nhiên lại cảm thấy bất an, cứ có thứ gì đó làm càn trong lòng hắn khiến lòng hắn không yên.
“Tôi kiến nghị anh nên đưa Sơ tiểu thư đi làm một bài kiểm tra tâm lý.”
“Bài kiểm tra tâm lý? Bác sĩ, ý ông là cô ấy có vấn đề về tâm lý?”
Đáp án của bác sĩ thật sự đã nằm ngoài sức tưởng tượng của Ninh Hoắc Đông.
Sơ Địch tâm lý làm sao có thể có vấn đề? Nếu như có, cũng đã phải có từ mấy năm về trước! Hắn ở trước mặt cô cùng Sơ Kiến Thành và Mạc Ngọc Linh diễn một vở kịch đẫm máu cũng đâu làm ảnh hưởng đến cô.
Chẳng nhẽ một Thẩm Thế Mạt còn có thể lớn hơn cả gia đình…
“Phải.
Dựa vào tình trạng của cô ấy hiện tại, tôi nghi ngờ cô ấy mắc chứng đa nhân cách.
Cô ấy của bây giờ đã xuất hiện nhân cách thứ hai rồi.
Ninh tổng, không cần tôi nói nhiều anh cũng đã tự mình nhìn thấy rồi đúng không? Nhân cách thứ hai mới hoàn toàn không nhớ thứ gì.”
“Không thể nào.
Sơ Địch không thể có vấn đề về tâm lý.
Ông nói dối, có phải ông đã bị cô ấy mua chuộc rồi không?”
“Ninh tổng, nếu cậu không tin tôi có thể tự tìm bác sĩ về để kiểm tra cho cô ấy.
Những gì cần nói tôi đã nói rồi, chứng đa nhân cách dù nặng hay nhẹ đều vô cùng nguy hiểm, cần phải điều trị khẩn cấp.
Nếu như cậu để nó trở nặng rồi, có khả năng Sơ Địch ban đầu sẽ hoàn toàn biến mất, không thể trở lại được nữa đâu.”
Ninh Hoắc Đông mặc dù không tin vào lời nói của bác sĩ nhưng vẫn tìm một người bác sĩ khác tới để kiếm chứng.
Người kia sau khi làm một và bài kiểm tra nho nhỏ cho Sơ Địch thì đã có kết quả.
“Ninh tổng, Sơ tiểu thư đích thực đã có vấn đề về tâm lý.
Một số chuyện đã tác động mạnh đến tâm lý của cô ấy dẫn đến chuyện cô ấy muốn trốn tránh, mà một khi trong lòng Sơ tiểu thư đã có ý định này chắc chắn sẽ hình thành một nhân cách mới.
Hiện tại tần suất xuất hiện của nhân cách mới chưa nhiều, chúng ta cần phải nhanh chóng chữa trị.”
Ninh Hoắc Đông nghe xong liền bật cười thành tiếng.
Cái chết của Thẩm Thế Mạt, cái chết của toàn bộ người nhà họ Thẩm không ngờ lại ảnh hưởng lớn như vậy đến Sơ Địch… Ninh Hoắc Đông hắn đã coi thường bọn họ rồi.
[ … ]
Ninh Hoắc Đông đưa Sơ Địch về Ninh gia.
Có lẽ lúc này là nhân cách mới của cô xuất hiện nên Sơ Địch đối xử với hắn đặc biệt tốt.
Ninh Hoắc Đông nghĩ nếu như thật sự là cô có lẽ chỉ hận không thể giết chết được hắn.
Ninh Hoắc Đông vừa mong muốn có thể níu giữ khoảng thời gian này nhưng cũng vừa lo sợ.
Hắn sợ Sơ Địch thật sự sẽ biến mất.
“A Đông, Hạ quản gia đã đi đâu rồi, sao lại không thấy bà ấy ở trong nhà?”
Ninh Hoắc Đông bị câu hỏi của Sơ Địch kéo về thực tại.
Hắn nhất thời cứng họng không nói được chữ nào, nhưng rất nhanh Ninh Hoắc Đông đã tìm được một lý do để lấp liếm mọi chuyện.
“Gia đình của Hạ quản gia có chuyện, bà ấy xin phép về quê rồi, không biết bao giờ sẽ lại lên.”
“Ồ.
Vậy anh muốn ăn gì, em sẽ nấu cho anh.”
“Tay em đang bị thương để anh nấu cho.”
“Vậy em vào bếp phụ anh nhé?”
“Được.”
Sơ Địch và Ninh Hoắc Đông bận rộn ở trong bếp.
Cô kể rất nhiều chuyện ở trên trời dưới bể, Ninh Hoắc Đông đã từng nghe cô nói về những chuyện này bởi vì đây là những chuyện đã xảy ra rất lâu.
Ninh Hoắc Đông cảm thấy hắn đang lặp lại một số chuyện trong quá khứ.
Ninh Hoắc Đông tắt bếp, lặng người đứng nhìn Sơ Địch đang rửa rau.
Bộ dạng lúc này của cô giống như ánh mắt trời, ấm áp và rạng rỡ.
Nhưng cái ấm áp và rạng rỡ ấy liền khiến trái tim Ninh Hoắc Đông đau nhói.
Hắn chẳng qua chỉ giết chết Thẩm Thế Mạt và người nhà họ Thẩm để trút giận đã biến cô thành thế này…
A Địch, em vì bọn họ mà sinh ra tổn thương về tâm lý, nếu như có một ngày tôi cũng rời khỏi đây em cũng sẽ vì tôi mà xảy ra tình trạng tương tự ư? Chỉ sợ rằng khi nghe tin tôi chết, em đến một giọt nước mắt cũng không nỡ rơi xuống!
[ … ]
Sau khi Sơ Địch chìm vào giấc ngủ, Ninh Hoắc Đông liền đến thư phòng.
Cô là người phụ nữ của hắn, hắn làm sao nỡ để cô mãi mãi trong bộ dạng như thế này.
Ninh Hoắc Đông cũng đã lên mạng tìm hiểu về căn bệnh đa nhân cách, như bác sĩ đã từng nói với hắn không thể để lâu mà phải lập tức chữa trị ngay.
Ngay trong đêm, Ninh Hoắc Đông đã liên hệ với một số bác sĩ giỏi.
“Ninh tổng, cách duy nhất có thể chữa trị triệt để căn bệnh này chính là xóa bỏ ký ức của Sơ tiểu thư.”
“Không thể được.
Không thể xóa bỏ ký ức của cô ấy.”
Ninh Hoắc Đông không muốn cô quên đi hắn.
“Vậy tạm thời chúng ta sẽ dùng thuốc để ổn định tâm lý cho cô ấy.
Chỉ cần ổn định tâm lý nhân cách mới sẽ không xuất hiện.
Ninh tổng, anh cũng nên nhớ, những người xung quanh cô ấy sẽ có tác động rất lớn đến tâm lý của cô ấy”.
“Không vấn đề”.
Ninh Hoắc Đông cúp điện thoại liền trở về phòng ngủ.
Nhưng trên giường ngủ đã trống không.
Một bóng hình nhỏ bé quen thuộc đang đứng bên ngoài lan can.
Gió thổi rất lớn, rất mạnh, khiến mái tóc của Sơ Địch bay tán loạn trong không khí.
Ninh Hoắc Đông với một chiếc áo khoác mỏng, sau đó đi về phía cô.
Nhưng hắn còn chưa kịp bước chân ra bên ngoài, Sơ Địch đã qua đường, mũi dao được ánh sáng chiếu vào lóe lên một tia sáng khiến Ninh Hoắc Đông chói mắt.
Kế tiếp, hắn chỉ nghe thấy một tiếng ‘khập’, con dao trong tay Sơ Địch đã ghim vào bụng của hắn.
Sơ Địch mỉm cười, không nói không rằng liền đâm sâu thêm.
Máu từ con dao lan dần ra bàn tay của cô, Sơ Địch nhìn chất lỏng màu đỏ dính trên tay của mình càng thêm kích động.
“Ninh Hoắc Đông, anh phải chết! Phải chết!”