Tiếng dương cầm du dương vang lên đều đều.
Không gian bốn phía đều là những tiếng trò chuyện xì xào.
Ninh Hoắc Đông nhận mặt nạ từ người phục vụ, Ngụy Sinh liền giúp hắn đeo lên.
Mặt nạ này không lớn, chỉ đủ để che đi nửa gương mặt điển trai của Ninh Hoắc Đông.
Sau khi mọi thứ xong xuôi, hắn cùng Ngụy Sinh bước vào.
“Ninh tổng, anh đến rồi, nào, cùng tôi uống một ly.”
Kể từ khi Thẩm Thế Mạt chết, Hòa Mỹ rất biết điều.
Cô ta chủ động hợp tác với Ninh thị, còn nói nếu như Ninh Hoắc Đông chấp nhận hợp tác, cô ta sẽ sàng chia lợi nhuận, hắn bảy, còn cô ta ba.
Mối làm ăn đã dâng đến cửa, Ninh Hoắc Đônng làm sao có thể từ chối.
Bữa tiệc lần này là do Hòa Mỹ đứng ra tổ chức.
Trường An sắp tới sẽ công bố sản phẩm rượu mới, nên muốn dùng bữa tiệc tối nay đều rút ngắn khoảng cách với các nhãn hàng và tập đoàn.
Ninh Hoắc Đông trước nay rất coi trọng Hòa Mỹ, cô ta tuy là một người phụ nữ nhưng lại rất có đầu óc kinh doanh, nhưng kể từ khi cô ta bắt tay với Thẩm Thế Mạt, Ninh Hoắc Đông liền khinh thường cô ta.
Hòa Mỹ vẩn rất kiên nhẫn đưa rượu về phía của Ninh Hoắc Đông.
Nhưng người đàn ông này không hề nể tình cô ta, mà đi thẳng ra nơi khác.
Ninh Hoắc Đông thà nói chuyện với những kẻ yếu thế hơn Hòa Mỹ, cũng không nguyện nói chuyện với cô ta.
Hòa Mỹ nhìn theo bóng lưng của Ninh Hoắc Đông, chỉ biết nén giận ở trong lòng.
Khi nhận được tin Thẩm Thế Mạt bị Ninh Hoắc Đông giết chết, Hòa Mỹ đã thức thời quay sang hợp tác với Ninh Hoắc Đông.
Cô ta lo lắng hắn sẽ vì chuyện của Thẩm Thế Mạt mà giải quyết cô ta.
Đột nhiên tiếng nhạc dương cầm du dương chợt truyền thành một bản nhạc Nga cổ điển.
Ánh đèn trong phòng tắt hẳn, chỉ duy nhất có đèn ở chính giữa là còn sáng.
Một người phụ nữ đeo chiếc mặt nạ màu đen đơn giản, vận bộ đầm màu đỏ sẫm đã bắt đầu bước nhảy đầu tiên.
Ninh Hoắc Đông ban đầu chỉ bị tiếng nhạc thu hút, nhưng sau đó hắn đã bị người phụ nữ đang nhảy kia làm cho chú ý không thể rời mắt nổi.
Kỳ thực, Ninh Hoắc Đông đến tham gia bữa tiệc này không phải vì nể mặt Hòa Mỹ mà hắn nghe nói cô sẽ xuất hiện ở đây.
Một năm nay, Ninh Hoắc Đông vẫn luôn tìm kiếm tung tích của Sơ Địch.
Dẫu biết khả năng cô tới là rất thấp, nhưng Ninh Hoắc Đông vẫn muốn thử vận may của mình.
Và hắn đã thật sự may mắn.
Người phụ nữ đứng trong quầng sáng là Sơ Địch.
Mặc dù cô đeo mặt nạ nhưng Ninh Hoắc Đông vẫn có thể hoàn toàn nhận ra người đó là cô.
Cô là người phụ nữ của hắn, dù có hóa thành tro hắn cũng có thể nhận ra.
A Địch… Trong lòng Ninh Hoắc Đông không ngừng gào thét.
Sau khi bản nhạc Nga cổ điển kết thúc.
Người phụ nữ ấy tiến dần về phía Ninh Hoắc Đông.
Khi đến trước mặt hắn, cô buông đưa tay, khóe miệng nhếch lên một nụ cười kiều diễm.
“Ninh thiếu, có thể mời anh nhảy một bài không?”
‘Ninh thiếu’ là cách lúc trước Sơ Địch thường gọi hắn.
Lòng Ninh Hoắc Đông khẽ run lên.
Hắn ban đầu còn chắc chắn người phụ nữ ấy chính là cô, nhưng đến khi cô bước tới trước mặt hắn, chủ động mời hắn nhảy một bài Ninh Hoắc Đông lại dần dần hoài nghi chính mình, liệu hắn có nhận nhầm người hay không?
Sơ Địch không thấy hắn phản ứng cũng không luống cuống.
Cô tiến lên một bước, đặt bàn tay của Ninh Hoắc Đông vào bàn tay của mình, vẫn là nụ cười kiều diễm ấy.
“Đi thôi, Ninh thiếu! Đã lâu không gặp.”
Ninh Hoắc Đông cũng ngây ngốc để Sơ Địch kéo vào quầng sáng.
Lần này, thứ vang lên là tiếng nhạc dương cầm.
m thanh du dương cứ thế dội vào tai Ninh Hoắc Đông, nhưng lúc này hắn hoàn toàn không nghe thấy gì cả, trong đầu hắn chỉ có duy nhất một mình tiếng gọi ‘Ninh thiếu’.
Người phụ nữ phía trước vừa mang lại cho hắn cảm giác quen thuộc, cũng lại mang cho hắn cảm giác xa lạ.
Ninh Hoắc Đông dần không thể phân biệt được nữa.
Sơ Địch dẫn dắt hắn theo tiết tấu của mình, đến đoạn xoay người, cô nhân cơ hội ghé vào tai Ninh Hoắc Đông, nói nhỏ.
“Chỉ mới một năm không gặp.
A Đông, anh quên em rồi sao?”
Ninh Hoắc Đông cố gắng bình tĩnh.
Cánh tay rắn chắc của hắn đỡ xuống lưng của Sơ Địch để cô làm điểm tựa mà ngửa người ra sau.
Sau đó, Ninh Hoắc Đông liền dùng sức kéo cô vào lòng mình.
Hắn đặt tay lên eo của Sơ Địch, lần này là hắn dẫn dắt cô hòa nhập vào tiết tấu của mình.
“Vì sao lại trở về?”
Ninh Hoắc Đông đã có thể chắc chắn người phụ nữ đang nhảy cùng hắn chính là Sơ Địch.
Cũng chỉ có Sơ Địch mới dám kéo hắn làm những chuyện này.
Hắn biết, cô luôn cậy vào việc hắn có tình cảm với cô mà to gan lớn mật làm ra những chuyện tày trời không thể tha thứ.
Nhưng Ninh Hoắc Đông cũng vì có tình cảm mà hết lần này đến lần khác chịu cúi đầu nhường bộ.
Có nhiều lúc hắn cảm thấy chính hắn mới là vật trong tay của Sơ Địch, chứ không phải cô là vật trong tay của hắn.
Sơ Địch bật cười khe khẽ.
Cô không trả lời câu hỏi của hắn mà hỏi hắn một câu hỏi khác.
“Một năm nay không có tôi ở bên cạnh, anh có khỏe chứ?”
“Em đoán xem.”
“Có nhớ tôi không?”
“Nhớ.
Tôi rất nhớ em.”
Nhận được đáp án của hắn, Sơ Địch chỉ dùng nụ cười để đáp lại.
Sau một màn đối thoại nhạt nhẽo ấy, cô và Ninh Hoắc Đông không nói với nhau câu nào mà chỉ tập trung vào nhảy cho xem đoạn nhạc kia.
Đến khi tiếng dương cầm chuẩn bị dứt, điện thoại trong túi áo của Ninh Hoắc Đông vang lên.
Hắn buông Sơ Địch ra, tới một nơi vắng người nhận máy.
“Có chuyện gì thế?”
Người gọi tới là Ngụy Sinh.
“Ninh tổng, công ty chi nhánh của Ninh thị đột nhiên bốc cháy dữ dội.
Ngày mai là ngày khai trương rồi, chúng ta phải làm thế nào đây?”
Ninh Hoắc Đông nhíu mày, hắn đương nhiên rất không vui vì chuyện này.
Công ty chi nhánh mà Ninh thị mở chính là nơi trú chân của chính phủ.
Hiện nó bốc cháy rồi, Ninh Hoắc Đông biết nói gì với bọn họ đây?
“Ngụy tạo chứng cớ để biến bên đối thủ thành thủ phạm của vụ hỏa hoạn này.
Sau đó nhanh chóng sửa chữa lại để tiến hành khai trương.
Còn người bên chính phủ tôi sẽ tự mình đi nói chuyện…”
“Còn nữa, phong tỏa bữa tiệc cho tôi…”
Ninh Hoắc Đông quay trở về, Sơ Địch đã biến mất.
Hắn theo bản năng chạy đi tìm cô.
Ninh Hoắc Đông ngỡ tưởng Sơ Địch sẽ nhân cơ hội này mà bỏ đi, nhưng không, cô bình thản ngồi đung đưa trên chiếc xích đu ngoài vườn, bình thản ngắm nhìn vầng trăng trên cao.
Lúc này, Sơ Địch đã gỡ bỏ mặt nạ xuống.
“Anh nghe xong điện thoại rồi à? Nghe tin chi nhánh sắp mở cửa của Ninh thị bị người ta phóng hỏa, xót lắm phải không?”
Tiếng bước chân vững vàng ngày càng gần mình, Sơ Địch không cần xoay đầu cũng có thể đoán được người đến là ai.
Cô lên tiếng, nói chuyện với Ninh Hoắc Đông.
Đôi đồng tử màu hổ phách của Ninh Hoắc Đông lóe lên một tia sáng hiếm thấy.
Hắn bất ngờ vì Sơ Địch là người chủ động nhắc đến chuyện này.
Đương nhiên, một công ty mà bị bốc cháy sẽ không thể phong tỏa tin tức, nhưng Sơ Địch ở trước mặt hắn rất ít khi chủ động nhắc đến công việc.
“Nếu là em , em có đau lòng không?”
“Có chứ.
Tôi không chỉ đau lòng mà còn cho người đi giết chết kẻ phóng hỏa.”
“Tôi đã nhờ Ngụy Sinh đi điều tra rồi.”
“Không cần điều tra nữa bởi vì kẻ phóng hỏa đã ở đây rồi.
A Đông, tôi chính là người phóng hỏa.”
Sơ Địch đứng dậy, đi về phía của hắn, thẳng thắn thừa nhận.
Trước khi cô xuất hiện trong bữa tiệc, người của cô đã tưới xong xăng vào chi nhánh của Ninh thị.
Khi Sơ Địch và Ninh Hoắc Đông cùng nhau nhảy những bước đầu tiên thì cũng là lúc người đó châm lửa phóng hỏa.
Ninh Hoắc Đông không tức giận, ngược lại cảm thấy hứng thú.
“Vì sao lại phóng hỏa?”
“Mặc dù chi nhánh đó xây dựng chỉ để phía chính phủ dùng để rửa tiền, nhưng cách thiết kế quá xấu rồi.
Tôi rất không thích.”
Ninh Hoắc Đông chợt đưa tay chạm lên mặt cô, sau đó bàn tay của hắn dịch chuyển xuống cổ của Sơ Địch, bóp lấy nó.
Hắn cười.
“Em có biết những kẻ nói những lời này với tôi sẽ có kết cục gì không?”
Sơ Địch rất ngạo mạn.
Hắn biết cô là một người có tính kiêu căng, nếu không phải trong tay hắn có thứ có thể uy hiếp cô thì cô sẽ không bao giờ khống chế bản tính ấy lại.
Nhưng so với một Sơ Địch biết cách khống chế, Ninh Hoắc Đông lại thích một Sơ Địch kiêu căng ngạo mạn hơn.
“Biết.
Kẻ đó sẽ chỉ có một con đường chính là chết.
Nhưng A Đông, tôi biết anh sẽ không giết tôi, không nỡ giết tôi.”
Sơ Địch nắm lấy bàn tay mà Ninh Hoắc Đông đã đặt trên cổ mình để lên eo của chính mình.
Cô ôm lấy hắn, cơ thể gần như dính chặt lấy cơ thể hắn.
“A Địch, chỉ có người phụ nữ của tôi mới có tư cách quyết định công việc ở Ninh thị, bao gồm cả phần thiết kế chi nhánh.
Hôm nay em phóng hỏa nó, em lấy gì đền bù cho tôi đây?”
“Tôi trở về là để làm người phụ nữ của anh.
A Đông, anh có cho tôi cơ hội đó hay không?”
Sơ Địch ngẩng đầu lên nói chuyện với hắn.
Một năm trước cô đã có thể chạy thoát khỏi tên ác ma này nhưng Sơ Địch vẫn lựa chọn quay trở lại, mục đích chỉ có một, chính là trừng trị hắn.
Chừng nào Ninh Hoắc Đông chưa gặp quả báo, chừng ấy Sơ Địch không thể yên tâm mà sống.
Ninh Hoắc Đông cười khểnh.
Hắn dùng lực nhéo mạnh một cái lên eo Sơ Địch, nói.
“Đương nhiên là cho rồi.
Chỉ cần người đó là em, tôi lúc nào cũng sẽ cho em cơ hội.
A Địch, hoan nghênh em một lần nữa bước vào cuộc sống của tôi.
Nhưng nếu như lần này em tự ý rời đi, tôi sẽ đánh gãy chân em đấy.”
Vế cuối cùng, Ninh Hoắc Đông nửa đùa nửa thật.
Hắn buông Sơ Địch ra, rút điện thoại gọi cho Ngụy Sinh.
“Chi nhánh mới của Ninh thị không cần phải tu sửa lại, trực tiếp phá đi.
Bảo bên thiết kế thiết kế lại một lần nữa cho tôi, sau đó gửi tôi bản thiết kế.”
Cúp điện thoại, hắn nhìn cô, chế giễu hỏi.
“Đã vừa ý chưa?”