m thanh chết chóc của tiếng súng vang lên, Từ Thu Tuyết theo bản năng bịt kín hai tai lại.
Nhưng khi cô ta mở mắt ra lại phát hiện bản thân mình không hề bị thương, mà người bị thương là Sơ Địch.
Bàn tay cầm súng của Sơ Địch ghim một viên đạn, máu chảy rất nhiều, rơi xuống cả chiếc váy trắng của Từ Thu Tuyết.
Sơ Địch đau đến mức không cần vững súng, khẩu súng tuột dần ra khỏi lòng bàn tay của cô.
Nhưng dù có đau đến mấy, gương mặt cô vẫn không biến sắc.
Cô quay đầu nhìn về phía người vừa nổ súng, là Ninh Hoắc Đông.
Hắn đứng ngay cửa ra vào, cách Sơ Địch một khoảng rất xa, bàn tay cầm súng nổi lên từng đường gân và mạch máu chằng chịt.
“Cô không ngờ tới phải không? Sơ Địch, trước khi đến đây tôi đã có chuẩn bị trước rồi.”
Lúc này Từ Thu Tuyết mới hoàn hồn trở lại.
Cô ta đẩy Sơ Địch ra một bên, nhìn thấy khẩu súng của Sơ Địch rơi xuống đất, Từ Thu Tuyết giơ chân, đá mạnh nó ra xa.
Khi Sơ Địch lấy súng từ trong túi xách, Từ Thu Tuyết mặc dù không thể phán đoán được súng thật hay súng giả nhưng cô ta vô cùng không hài lòng với động thái của Sơ Địch, vì thế mà đã ấn gửi một đoạn tin nhắn đã được chuẩn bị trước cho Ninh Hoắc Đông.
Từ Thu Tuyết hiện tại cảm thấy rất vui vẻ.
Một tiếng súng kia tuy là dọa đến cô ta nhưng lại khiến lòng cô ta trở nên nhẹ nhõm bởi đây mới là hiệu quả mà Từ Thu Tuyết muốn nhìn thấy.
Thứ Sơ Địch làm cho Ninh Hoắc Đông không đơn giản chỉ là nhận về một viên đạn, Từ Thu Tuyết mong chờ hắn sẽ làm nhiều hơn thế nữa.
Sơ Địch không nói gì hết.
Từ đầu đến cuối chỉ nhìn Ninh Hoắc Đông.
Đến lúc này Sơ Địch vẫn không khỏi bất ngờ.
Hắn nổ súng bắn cô, hành động này đã cho cô biết hắn biết hết mọi chuyện rồi.
Nhưng Ninh Hoắc Đông biết hết mọi chuyện thì đã sao? Nếu như có thể được quyền lựa chọn lại, Sơ Địch vẫn sẽ lựa chọn như vậy, bằng mọi cách cô đều không thể để đứa bé ấy chào đời.
Từ Thu Tuyết chạy tới chỗ của Ninh Hoắc Đông.
Cô ta tỏ ra sợ hãi nấp sau lưng hắn, bàn tay nhỏ nhắn của Từ Thu Tuyết không ngừng kéo lấy vạt áo của hắn.
“Hoắc Đông, anh cuối cùng cũng đã tới rồi.
Nếu không có anh, không biết em sẽ ra sao nữa! Cẩn thận người phụ nữ này, cô ta không thể ở bên cạnh anh được đâu…”
Từ Thu Tuyết chưa kịp nói hết câu đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Ninh Hoắc Đông cảnh cáo.
Hắn dùng tay ra hiệu, Ngụy Sinh ở bên ngoài liền tiến vào kéo Từ Thu Tuyết ra bên ngoài.
Lúc này, hắn mới chậm rãi bước về phía của Sơ Địch.
Sơ Địch ngược lại không một chút sợ hãi.
Cô bình tĩnh rút giấy ăn để cầm máu tạm thời cho vết thương trên bàn tay.
Chẳng mấy chốc, đôi giày da quen thuộc của Ninh Hoắc Đông đã rơi vào tầm mắt của cô, hắn đưa tay bắt lấy cằm cô, đôi đồng tử màu hổ phách ảm đạm đến mức khiến người ta phát run.
“Một năm không gặp lại không ngờ em lại biết cách cầm súng rồi.
A Địch, em thay đổi nhiều hơn tôi nghĩ đấy!”
Ninh Hoắc Đông biết cô thay đổi, điều này hắn đã nhận ra khi gặp lại cô ở bữa tiệc do Hòa Mỹ tổ chức.
Chỉ là hắn không ngờ tới cô sẽ lại thay đổi nhiều như thế.
Ninh Hoắc Đông bắt đầu cảm thấy mơ hồ, liệu đây có phải người phụ nữ đang làm cho hắn rung động hay không?
Hắn bất ngờ nhận được tin nhắn của Từ Thu Tuyết.
Trong đoạn tin nhắn có nói, đứa bé đầu tiên của hắn và Sơ Địch mất là do cô đã sớm an bài mọi chuyện.
Sơ Địch muốn hắn hối hận nên mới dàn dựng vở kịch này.
Ninh Hoắc Đông kỳ thực không hề tin tưởng đoạn tin nhắn ấy nên hắn mới đến địa chỉ mà Từ Thu Tuyết gửi để kiểm chứng.
Chứng kiến cô chĩa súng vào cô ta, Ninh Hoắc Đông liền hiểu ra mọi chuyện.
“Nổ súng bắn tôi vì cô ta, A Đông, anh khiến tôi bất ngờ đấy!”
Sơ Địch hất tay hắn ra.
Cô quay trở lại vị trí cũ của mình, bình tĩnh ngồi uống hết cốc trà.
Ninh Hoắc Đông giương mắt nhìn cô.
“Phải là em khiến tôi bất ngờ, A Địch, tôi nói có đúng không? Chưa có người nào dám biến tôi thành như thế này cả! Cấu kết với Trang Mã Chính để biến tôi thành kẻ giết người, A Địch, em giỏi lắm.
Đó không phải cũng là con của em sao?”
Ninh Hoắc Đông dần dần mất kiểm soát.
Hắn hất mọi thứ trên mặt bàn xuống.
những chiếc cốc bắt mắt giờ đã biến thành những mảnh thủy tinh vỡ vụn.
Sơ Địch trước sau vẫn giúp thái độ bình tĩnh, đợi đến khi hắn phát tiết xong, cô mới lên tiếng.
“Anh nhầm rồi, tôi vốn dĩ không hề cấu kết với Trang Mã Chính.
Chỉ là tôi sợ ông ta không đủ tàn nhẫn nên mới đưa người của mình trà trộn vào mà thôi.”
Ninh Hoắc Đông kéo cô đứng dậy.
Hắn dẫn lên những mảnh thủy tinh nằm dưới nền đất để bước tới chỗ cô.
Mảnh thủy tinh nhỏ hoắt đâm qua giày Ninh Hoắc Đông, xuyên vào bàn chân của hắn.
Nhưng lúc này hắn không còn cảm thấy đau nữa, bởi trái tim của hắn đã bị người phụ nữ tên Sơ Địch dày vò đến chai sạm.
“A Địch, em có biết lúc này tôi mong chờ em làm gì nhất không?”
“Tôi không biết!”
Sơ Địch đáp.
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách của Ninh Hoắc Đông, không một chút sợ hãi.
Nhắc đến chuyện cũ hắn đau một, Sơ Địch đau mười.
Nếu không phải vì hắn tàn nhẫn, Sơ Địch làm sao lại đưa ra hạ sách đố? Hơn nữa không phải cô đã cho hắn cơ hội rồi sao? Lần thứ hai cô mang thai, là ai đã nhẫn tâm ép cô phá bỏ?
“Vậy để tôi nói cho em biết, lúc này tôi mong chờ nhất là em hối cải, nhận sai.
Chỉ cần em chạy đến ôm lấy tôi, nói một tiếng xin lỗi, tôi sẽ tha thứ cho em, hết thảy đều tha thứ cho em.
Nhưng em đã không làm thế…”
Giọng nói của Ninh Hoắc Đông có phần bất lực.
Chuyện của quá khứ cứ để cho nó qua đi, hắn đơn giản chỉ cần một lời xin lỗi từ cô nhưng vì sao cô lại không làm được.
Trong chuyện này, rõ ràng người sai là cô!
“Xin lỗi? Ninh Hoắc Đông, anh xứng sao? Cứ cho rằng đứa con đầu lòng giữa hai chúng ta là tôi sai, vậy còn đứa bé thứ hai thì sao? Là ai mất lý trí đến mức hoài nghi tôi có con với người khác để rồi nhẫn tâm giết chết nó? Ninh Hoắc Đông, anh cho rằng tôi tàn nhẫn nhưng anh thử nhìn lại bản thân của anh đi, có khác tôi là bao.
Chúng ta là cùng một loại người mà thôi, vì để đạt được mục đích có thể hi sinh bất cứ thứ gì.”
Sơ Địch không cần là một con người của chính nghĩa nữa.
Để trả thù Ninh Hoắc Đông, cô chấp nhận biến mình thành một người giống hắn, một người mà từ trước đến nay cô luôn khinh thường, ghê tởm.
Vết thương trên tay Sơ Địch mỗi lúc chảy một nhiều máu hơn, cũng chẳng biết cô đã thay bao nhiêu lần giấy để cầm máu rồi…
Ninh Hoắc Đông như một con thú dữ bị người ta bắn trọng thương, hắn hét lên.
“Em im miệng! Đứa bé cũng chảy dòng máu của em.
Em nhẫn tâm tính kế để nó chết trong tay tôi, ban đêm em đi ngủ không nằm mơ thấy nó sao?”
Ninh Hoắc Đông không chịu nổi sự lạnh nhạt của Sơ Địch.
Một năm nay cô đi, trong giấc mơ của hắn luôn xuất hiện hình ảnh của cô và hai đứa trẻ không rõ mặt mũi.
Hắn chưa bao giờ quên đi hắn đứa con của hắn đã không thể chào đón thế giới này.
“Vậy còn anh thì sao? Ninh Hoắc Đông, nói ra những lời này với tôi, anh không cảm thấy ghê tởm sao? Anh nên nhớ, kẻ giết chết đứa con thứ hai của tôi và em chính là bản thân anh.
Anh đã quên khi đó tôi đã cầu xin anh như thế nào ư? Dù tôi có cầu xin anh ra sao, nhưng anh để vô cảm, thờ ơ, làm như không nghe thấy.”
Sơ Địch bật cười thành tiếng.
Tính ra, cô và hắn đã hòa nhau rồi, Ninh Hoắc Đông dựa vào đâu để trách cô…
[ … ]
Ninh Hoắc Đông đưa Sơ Địch trở về Ninh gia liền gọi bác sĩ riêng để xử lý vết thương trên tay của cô.
Khi Ninh Hoắc Đông nổ súng, hắn đúng là đã quá nóng giận, nhưng hắn cũng đã tránh những vị trí nguy hiểm.
Một viên đạn ấy, chẳng qua là để muốn cảnh cáo Sơ Địch mà thôi.
Sau khi Sơ Địch xử lý xong vết thương liền đi xuống nhà.
Ninh Hoắc Đông đã đợi cô ở phòng khách.
Cô vừa bước đến bên cạnh hắn, đã nhìn thấy Ngụy Sinh đẩy một người đàn ông trung niên ngồi xe lăn bước vào.
Người đàn ông này Sơ Địch làm sao không thể nhận ra… Người đó chính là ba của cô – Sơ Kiến Thành.
Mấy năm nay bệnh tình của Sơ Kiến Thành vẫn không có gì tiến triển.
Nói một cách khác là Ninh Hoắc Đông không cho phép nó được tiến triển, hắn không cần Sơ Kiến Thành sống như người bình thường, hắn chỉ cần ông còn thở là được.
Sơ Địch một khắc nhìn thấy Ngụy Sinh đẩy ông vào, trong lòng cô chợt lạnh lẽo, giống như có một chậu nước lạnh xối thẳng xuống người của cô.
Cô hiểu, đương nhiên hiểu Ninh Hoắc Đông muốn làm thứ gì…
Sơ Địch lao nhanh về phía của Sơ Kiến Thành, miệng liên tục gọi.
“Ba… Ba! Ba ơi!”
Nhưng Ngụy Sinh trước sau đều ngăn cản không cho Sơ Địch tiến gần.
Sơ Địch ngẩng đầu, dùng ánh mắt căm ghét để nhìn Ngụy Sinh.
Nhưng cô rất nhanh đã ý thức được người mình cần cầu xin là Ninh Hoắc Đông.
Sơ Địch không cứng đầu nữa, chạy đến trước mặt hắn rồi quỳ gối.
“Ninh Hoắc Đông, tôi xin anh! Xin anh hãy tha cho ông ấy, ông ấy bệnh tật rồi, thời gian sống không còn bao lâu, không chịu nổi cơn phẫn nộ của anh đâu!”
“Không! Không! A Đông, tôi sai rồi, tôi thật sự biết lỗi rồi.
Tôi không nên tính kế anh, không nên nhẫn tâm dồn con chúng ta vào đường chết.
Anh tha cho ba tôi được không, dù sao ông ấy cũng là ông ngoại của nó.
Nếu như ở trên trời nó biết ba của nó muốn giết ông ngoại, nó sẽ vui sao?”
Ninh Hoắc Đông đứng dậy.
Hắn bước tới chỗ của Sơ Địch, đỡ cô lên.
“Vậy khi em tính kế muốn giết nó, có hỏi qua suy nghĩ của nó không?”