Ninh Hoắc Đông đứng bên cửa sổ sát sàn, trong văn phòng không bật đèn, bóng tối bao trùm lấy hắn, ánh đèn yếu ớt ngoài kia chiếu lên cơ thể to lớn của Ninh Hoắc Đông, in cái bóng màu xám nhạt xuống nền đất.
Trong tay Ninh Hoắc Đông cầm một ly rượu vang, chất lỏng màu đỏ được rót đầy ly, gần như tràn ra bên ngoài.
Hắn cứ cúi đầu nhìn ly rượu mãi, trong đầu đột nhiên xuất hiện bóng hình của một người con gái.
Hắn dường như nhìn thấy Sơ Địch, nhìn thấy cô lúc lạnh nhạt, lúc mỉm cười với hắn, còn có… lúc cô tự tử, màu máu hệt như màu của ly rượu vang trong tay hắn.
Tính đến thời điểm hiện tại Sơ Địch rời hắn đi đã tròn hai ngày.
Hắn vẫn luôn nhớ tới cô, còn cô liệu có nhớ hắn không?
Cửa văn phòng đột nhiên được đẩy ra, mấy giây sau cả căn phòng rộng lớn cũng chìm trong ánh sáng ấm áp.
Người đến là Ngụy Sinh.
“Ninh tổng, sao anh không bật đèn?”.
Ngụy Sinh khó hiểu hỏi Ninh Hoắc Đông.
Hắn trước giờ không thích bóng tối, thế nhưng bây giờ lại để bóng tối bao trùm lấy mình thế kia? Kể từ khi có sự xuất hiện của Sơ Địch, Ngụy Sinh cảm nhận rất rõ Ninh Hoắc Đông ngày một thay đổi.
“Đã bắt được người chưa?”.
Ninh Hoắc Đông không trả lời câu hỏi của Ngụy Sinh, mà ngược lại còn ném cho hắn ta một câu hỏi khác.
Kỳ thực, chính Ninh Hoắc Đông cũng không lý giải được lý do, hoặc có lẽ là do hắn đã thích nghi được với bóng tối.
“Người đã bắt được rồi!”.
Ngụy Sinh trả lời.
“Gửi địa chỉ cho Liễu Mạch Hàn”.
Ninh Hoắc Đông nói rồi bỏ đi trước.
Ngụy Sinh sau khi làm xong việc liền vội chạy theo hắn.
[ … ]
Nửa đêm, trời tối sầm, một chiếc xe ô tô hạng sang chạy như bay trên đường quốc lộ, ra khỏi quốc lộ, chiếc xe ấy liền đánh lái rẽ vào một con đường nhỏ, đi khoảng mười lăm phút liền đâm thẳng vào rừng.
Đường vào rừng không hề dễ đi.
Ngụy Sinh cố tình giảm tốc để chiếc xe khi đi vào ổ gà không quá bị xóc.
Hắn vừa lái xe, thỉnh thoảng không nhịn được mà liếc nhìn Ninh Hoắc Đông qua gương chiếu hậu.
Ninh Hoắc Đông mệt mỏi ngửa người ra ghế, hai mắt hắn nhắm nghiền.
Nhưng Ngụy Sinh biết Ninh Hoắc Đông không có ngủ, hắn là đang có chuyện phải nghĩ.
Chiếc xe đi thêm khoảng mười lăm phút nữa liền dừng lại trước một nhà kho tồi tàn, đỗ ngay cạnh một chiếc xe hạng sang khác.
Ngụy Sinh xuống trước, hắn vòng qua tay trái để mở cửa xe cho Ninh Hoắc Đông.
“Liễu Mạch Hàn đã đến rồi”.
Ngụy Sinh đánh mắt về chiếc xe bên cạnh, như cười như không nói với Ninh Hoắc Đông.
Ninh Hoắc Đông không nói gì, khóe môi hắn rướn cao.
Hắn bước nhanh vào bên trong nhà kho.
Quả đúng như lời Ngụy Sinh nói, Liễu Mạch Hàn đã đến.
Hắn ngồi trên một chiếc ghế cũ, tâm trạng dường như rất bất an mà hai chân không ngừng run lẩy bẩy.
Liễu Mạch Hàn vừa nghe thấy tiếng động liền bật dậy, lao đến chỗ Ninh Hoắc Đông.
Liễu Mạch Hàn vung tay, muốn nện vào gương mặt Ninh Hoắc Đông một cú đấm, nhưng Ngụy Sinh đã nhanh hơn hắn một bước, một tay bắt lấy nắm đấm của Liễu Mạch Hàn.
Liễu Mạch Hàn không làm gì được Ninh Hoắc Đông, tức giận quát lên.
“Ninh Hoắc Đông, mày là đồ khốn.
Em gái tao đâu, thả nó ra mau!”.
Ninh Hoắc Đông nhìn Ngụy Sinh, hắn ta hiểu ý liền buông Liễu Mạch Hàn ra.
Ninh Hoắc Đông tiến đến chiếc ghế mà Liễu Mạch Hàn vừa ngồi, hắn ngồi xuống, hai chân đan chéo lên nhau.
“Liễu Hạ n rất xinh đẹp.
Liễu Mạch Hàn, mày nói xem nếu như tao giữ con bé lại bên cạnh mình thì sẽ ra sao đây?”.
Liễu Mạch Hàn nghe vậy càng phát điên lên.
Hắn muốn lao đến đánh Ninh Hoắc Đông nhưng đều bị Ngụy Sinh ngăn cản.
Ngụy Sinh là người đã từng học võ, còn có đai đen, nên Liễu Mạch Hàn làm sao có thể thắng được hắn.
“Ninh Hoắc Đông, thả con bé ra, nó chưa được mười tám tuổi! Mày muốn gì thì nói thẳng, đối phó tao thì nhắm vào một mình tao, đừng làm liên lụy đến người khác!”.
Em gái vẫn ở trong tay Ninh Hoắc Đông, Liễu Mạch Hàn ngoài xuống nước nhường nhịn thì không còn cách nào khác.
Hắn vì em gái mà chấp nhận làm tất cả mọi thứ theo ý của Ninh Hoắc Đông.
Ninh Hoắc Đông cười nhạt, hắn chậm rãi nhả ra từng chữ, dáng vẻ cao ngạo giống như đã lường trước được mọi chuyện.
“Cổ phần trong tay của mày, chuyển toàn bộ cho tao.
Còn nữa, nhà họ Liễu chúng mày tất cả đều phải chuyển sang nước ngoài sinh sống”.
“Ninh Hoắc Đông, mày đừng quá đáng!”.
Liễu Mạch Hàn tức giận nghiến răng ken két.
Hắn siết chặt tay, chỉ hận không thể lao đến đánh Ninh Hoắc Đông một trận.
Nhưng lúc này Liễu Mạch Hàn đã vô cùng lý trí, hắn cũng ý thức được điểm yếu của mình nằm trong tay người đàn ông kia.
“Thế nào, mày không đồng ý?”.
Ninh Hoắc Đông nhướn mày, tỏ vẻ không hiểu hỏi ngược Liễu Mạch Hàn.
“Nếu mày không đồng ý thì có thể rời khỏi đây được rồi.
Chưa biết chừng, vài năm nữa em gái mày lại trở thành Ninh phu nhân”.
Ninh Hoắc Đông sắc mặt không cảm xúc.
Hắn nhìn Liễu Mạch Hàn chăm chú, thản nhiên uy hiếp hắn ta.
Ninh Hoắc Đông biết Liễu Mạch Hàn rất thương em gái, thế nên hắn sẽ không bao giờ để em gái mình rơi vào tay của Ninh Hoắc Đông, càng không bao giờ để em gái mình trở thành Ninh thiếu phu nhân.
Liễu Mạch Hàn động vào Ninh Hoắc Đông hắn trước, hắn chỉ là đang đáp trả mà thôi.
Nếu như Liễu Mạch Hàn không xuất hiện làm chuyện trong tập đoàn rối tung lên thì có lẽ thời khắc này Sơ Địch vẫn ở bên cạnh hắn.
Trong lòng Ninh Hoắc Đông dâng lên một chút hận ý với Liễu Mạch Hàn, còn một chút tiếc nuối kia có lẽ là dành cho Sơ Địch…
“Tao đồng ý! Mày thả em gái tao ra đi!”.
Liễu Mạch Hàn nhăn mặt, lạnh nhạt nói.
“Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, ký đi đã.
Tao cho mày thời gian hai ngày để thu xếp, khi nào mày đưa Liễu gia và Liễu thị ra nước ngoài, khi ấy tao sẽ đưa em gái mày đến sân bay gặp mày”.
Ninh Hoắc Đông ném xuống một tập tài liệu.
Hắn nhìn Liễu Mạch Hàn, vẫn là gương mặt lạnh như băng.
[ … ]
Thấm thoát thời gian đã trôi qua hai năm.
Thời gian thay đổi, con người đương nhiên cũng phải thay đổi theo thời gian.
“Phó tổng, đây là tài liệu mà chị cần ký”.
Thẩm Tư Nguyệt không ngẩng đầu, đưa tay với lấy tập tài liệu từ người phía trước, nhưng tài liệu còn chưa lấy được đã bị người phía trước gõ nhẹ một cái vào trán.
Thẩm Tư Nguyệt ái oán rên lên một tiếng.
“Anh trai!”.
“Mấy giờ rồi còn không chịu về nhà”.
Người đàn ông tỏ vẻ không vui quở trách Thẩm Tư Nguyệt.
Thẩm Biên kéo Thẩm Tư Nguyệt ra ghế sofa, sau đó thay cô thu dọn toàn bộ tài liệu trên mặt bàn.
Thẩm Tư Nguyệt nhìn dáng vẻ bận rộn của Thẩm Biên, có chút dở khóc dở cười.
“Anh vẫn chưa về sao?”.
“Không phải vì đợi em à? Nhanh lên, ba mẹ chờ cơm rồi đấy!”.
Thẩm Biên mỉm cười.
Thẩm Tư Nguyệt cũng cười.
Có những lúc, cô dường như đã coi mình là Thẩm Tư Nguyệt chứ không phải Sơ Địch.
Hai năm trước, chuyến bay ra nước ngoài của Sơ Địch và Sơ Kỳ Nhiên gặp sự cố.
Chính sự cố ấy đã khiến cô tình cờ quen Thẩm Biên và được gia đình họ Thẩm nhận làm con nuôi.
Sơ Địch trở thành Thẩm Tư Nguyệt, Sơ Kỳ Nhiên trở thành Thẩm Kiệt.
Trở thành tiểu thư của Thẩm gia, việc đầu tiên Thẩm Tư Nguyệt làm chính là xóa bỏ toàn bộ dấu vết của Sơ Địch, những thứ liên quan đến nhà họ Sơ đều được chính tay cô xóa sạch.
Thẩm Tư Nguyệt sợ Ninh Hoắc Đông sẽ đến tìm cô một lần nữa.
Cô không muốn phải quay lại cuộc sống địa ngục kia.
“Thu xếp xong chưa?”.
Thẩm Tư Nguyệt thu lại suy nghĩ trong đầu.
Cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Biên, ánh mắt ngập tràn phức tạp đã trở nên trong vắt.
“Xong rồi, đi thôi”.
Con đường từ Thẩm thị đến Thẩm gia không xa lắm, chỉ tốn mười phút đi xe.
Hai năm nay, Thẩm Tư Nguyệt đã sớm làm quen với đoạn đường này, nhưng mỗi lần đi qua nó, cô đều có cảm giác lạ lẫm, không mấy thân thuộc.
Thẩm Tư Nguyệt và Thẩm Biên trở về Thẩm gia, trong nhà đã ngập tràn mùi thức ăn thơm phức.
“Tiểu Nguyệt trở về rồi à? Mau lại đây, hôm nay là ngày sinh nhật của con và Tiểu Kiệt nên mẹ con đã đích thân xuống bếp”.
Ba Thẩm nhìn thấy Thẩm Tư Nguyệt và Thẩm Biên liền vui vẻ nói, còn vội kéo hai người vào bàn ăn.
Trong bàn ăn mọi người đã đến đủ, có mẹ Thẩm và Thẩm Kiệt.
Kỳ thực, hôm nay không phải là sinh nhật của cô, càng không phải là sinh nhật của Thẩm Kiệt.
Thẩm Tư Nguyệt từng nói với nhà họ Thẩm là cô và em trai mất trí nhớ vì thế khi nhà họ Thẩm nhận nuôi hai người, đã lấy ngày nhận nuôi làm sinh nhật cô và em trai.
Nhưng Thẩm Tư Nguyệt cảm thấy như vậy rất tốt, bởi ngày sinh nhật mới này cũng đồng nghĩa với việc cuộc sống mới của cô đã bắt đầu.
Trước mặt Thẩm Tư Nguyệt là một chiếc bánh gato hai tầng rất lớn, bên trên còn có ghi tên của cô và Thẩm Kiệt.
Thẩm Tư Nguyệt bất giác lại nhớ đến sinh nhật của hai năm về trước.
Nhưng rất nhanh cô đã ép mình phải quên đi.
Thẩm Tư Nguyệt rướn người muốn thổi nến, nhưng đột nhiên điện thoại lại đổ chuông.
Thẩm Tư Nguyệt nhíu mày, trong lòng đột nhiên lại có chút bất an.
Cô đứng dậy nhận điện thoại,
“Alo”.
Thẩm Tư Nguyệt đợi rất lâu vẫn không thấy đầu bên kia nói chuyện, nhưng đến khi cô chuẩn bị cúp máy thì một chất giọng quen thuộc lại dội thẳng vào tai cô.
“Thẩm tiểu thư, sinh nhật vui vẻ!”
Cơ thể Thẩm Tư Nguyệt run lên, cô sợ hãi đến mức đánh rơi điện thoại.
Thẩm Kiệt thấy vậy liền giúp cô nhặt nó lên.
“Chị sao thế?”.
“Không có gì”.
Thẩm Tư Nguyệt đáp vội Thẩm Kiệt rồi cầm điện thoại gấp gáp chạy lên phòng để lại mọi người ngơ ngác nhìn theo bóng lưng cô.
Phải đến khi lên đến phòng ngủ, Thẩm Tư Nguyệt mới nói lại vào trong điện thoại.
“Anh muốn gì?”.
Đầu bên kia truyền đến tiếng cười trầm thấp.
“Tôi gửi một bức ảnh cho Thẩm tiểu thư, là quà sinh nhật của cô đấy”.
Thẩm Tư Nguyệt cúp máy.
Quả nhiên liền có một tin nhắn được gửi đến, hình ảnh trong lời nói của hắn là hộp tro cốt của ba mẹ cô…
.