Yêu Hận Triền Miên Tổng Tài Thua Cuộc Rồi!


Tiếng hét chỉ vang lên có đúng một khắc, thời gian ngắn ngủi vô cùng.

Rất nhanh, không gian bốn phía đã quay trở lại trạng thái yên ắng như trước, trên đường lại không một bóng xe chạy.

Chiếc xe bán tải lao như bay ban nãy đã dừng lại trước mặt Ninh Hoắc Đông.

Còn người phụ nữ của hắn thì không thấy đâu nữa.

Ninh Hoắc Đông dần dần trở nên tỉnh táo.

Hắn hất tay hai vệ sĩ đang đỡ lấy hắn, lao ra bên ngoài tìm Sơ Địch.

Rõ ràng vừa rồi hắn vẫn còn nhìn thấy cô bước về phía hắn.

Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt người đã không thấy đâu nữa…
Ninh Hoắc Đông tiến lại gần chiếc xe bán tải vừa rồi, hắn vừa đi vừa nói, thanh âm kèm theo chút vui vẻ.
“A Địch, em có phải đang muốn cùng tôi chơi trốn tìm đúng không? Nếu là muốn cùng tôi chơi thì trốn kỹ một chút, nếu không để tôi tìm thấy rồi, kết quả sẽ rất ‘thảm’ đó.”
Ninh Hoắc Đông đi quay chiếc xe bán tải nhưng không nhìn thấy Sơ Địch đâu.

Kỳ lạ thay, bên trong chiếc xe cũng không thấy tài xế.

Ánh mắt hắn chợt dừng lại ở một vệt lớn màu đỏ ở đầu xe.

Ninh Hoắc Đông đột nhiên có cảm giác bất an.

Hắn khống chế bản thân, không cho phép bản thân được sợ hãi.

Ninh Hoắc Đông vươn tay chạm lên vệt màu đỏ ấy, nó là một dạng chất lỏng, một dạng chất lỏng cực kỳ quen thuộc – máu!
Ngay lập tức Ninh Hoắc Đông liền run lên.

Một luồng khí lạnh ập đến người hắn.

Hắn đảo mắt xung quanh liền nhìn thấy một người phụ nữ đang nằm phía xa.

Ninh Hoắc Đông chần chừ mãi không dám lại gần, bởi vì hắn biết hắn đang sợ điều gì xảy ra.

Nhưng chung quy, Ninh Hoắc Đông vẫn dồn hết quyết tâm của mình, bước về phía của người phụ nữ ấy.

Rất nhanh, hình ảnh của Sơ Địch đã hiện ra trong tầm mắt hắn.

Điều hắn sợ nhất cuối cùng đã xảy ra.

Cô nằm dưới nền xi măng lạnh cóng, vết thương ở cùng đầu chảy rất nhiều máu.

Dù gương mặt nhỏ nhắn đã bị máu nhuộm đỏ nhưng Ninh Hoắc Đông vẫn có thể nhận ra Sơ Địch.

Cả đời này của hắn, chưa từng có một khắc lãng quên cô.
“A Địch! A Địch! Em làm sao thế này? Em làm sao thế này?”
“Tỉnh lại đi! A Địch, em đừng dọa tôi sợ, mau chóng tỉnh lại cho tôi! A Địch, tôi không cho phép em ngủ nữa, không cho phép em được ngủ.

Làm ơn, coi như tôi cầu xin em, làm ơn tỉnh dậy đi.”
Ninh Hoắc Đông ôm lấy cô.

Hắn lấy tay áo lau đi vết máu trên gương mặt của Sơ Địch.

Hắn cứ gọi tên cô mãi, nhưng Sơ Địch không hề có phản ứng.

Cô giống như một cái xác chết nằm im trong lòng hắn.

Không biết có phải do Ninh Hoắc Đông đã quá nhảy cảm hay không mà hắn luôn cảm thấy cơ thể của cô ngày một lạnh đi.

Kỳ thực khi hắn nghe thấy tiếng hét ấy, Ninh Hoắc Đông đã mơ hồ cảm nhận được là chuyện gì đang xảy ra trước mắt hắn.

Nhưng hắn không tin, nói đúng hơn là hắn không dám tin nên mới cố gắng thuyết phục bản thân là Sơ Địch chỉ là đang muốn cùng hắn chơi trò chơi trốn tìm.
[ … ]
Sơ Địch đã được vào phòng cấp cứu.

Ninh Hoắc Đông đã sớm tinh rượu từ lâu.

Toàn thân hắn dính đầy máu tươi của cô.

Hắn ngồi gọn ở góc tường, gương mặt điển trai vô cùng phờ phạc.

Bất giác, trong đầu Ninh Hoắc Đông lại là những mảng ký ức khi Sơ Địch gặp sự cố.

Hắn nhận ra, chỉ cần khi cô ở bên cạnh hắn, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.


Ninh Hoắc Đông không đếm nổi lần này là lần thứ bao nhiêu nữa, hắn chỉ biết đây lại là một lần hắn sợ hãi nhất.
“Ninh tổng, anh có sao không?”
Nhận được tin tức Sơ Địch xảy ra tai nạn, Ngụy Sinh liền vội vàng chạy đến bệnh viện.

Nhìn thấy một thân Ninh Hoắc Đông đầy máu tươi, Ngụy Sinh không khỏi cảm thấy sửng sốt.
Ngụy Sinh tới được một lúc lâu, Ninh Hoắc Đông mới có phản ứng.

Lúc này hắn ngẩng đầu lên nhìn Ngụy Sinh, đôi đồng tử màu hổ phách không giống như trong tưởng tượng của hắn ta có lo lắng, sợ hãi mà vô cùng bình lặng.

Ngụy Sinh theo bản năng liền muốn dò đoán tâm tư của Ninh Hoắc Đông, nhưng kẻ thông minh như hắn chỉ dám âm thầm dò đoán chứ không dám dò đoán quá lộ liễu.
“Cậu đi theo tôi ra bên ngoài đi.

Tôi không muốn làm phiền đến cô ấy.”
Nghĩ đến Sơ Địch đang một mình đối chọi với tử thần ở trong phòng phẫu thuật, trái tim Ninh Hoắc Đông lại nhói đau từng hồi.

Hắn đứng dậy, nhưng cả người không còn sức lực liền ngã xuống.

Ngụy Sinh đưa tay muốn giúp hắn nhưng lại bị Ninh Hoắc Đông lạnh nhạt hất ra.

Chật vật mất khoảng một lúc, Ninh Hoắc Đông cuối cùng cũng đứng được dậy.

Hắn dẫn Ngụy Sinh ra hoa viên của bệnh viện.

Hiện tại đã làm nửa đêm, hoa viên ngoài hai người họ thì không có lấy một bóng người.
“Ngụy Sinh, cậu đã đi theo tôi bao lâu rồi?”
Ninh Hoắc Đông bất ngờ hỏi một câu.

Ngụy Sinh sững sờ, rõ ràng là không ngờ đến hắn sẽ hỏi một câu như thế này.

Nếu là như bình thường, câu đầu tiên mà Ninh Hoắc Đông hỏi chắc chắn phải có liên quan đến Sơ Địch.
Ngụy Sinh lắc đầu, đáp.
“Tôi cũng không nhớ rõ nữa, nhưng cũng phải hơn năm năm rồi, kể từ khi anh không có gì trong tay, tôi đã đi theo anh rồi.”
“Ngụy Sinh, tôi đối xử với cậu không bạc chứ?”
“Không bạc.


Ninh tổng là người đối xử với tôi tốt nhất.”
Ngụy Sinh là người ở bên cạnh Ninh Hoắc Đông lâu nhất đương nhiên là phải hiểu tính cách của hắn.

Lúc này, hắn đã nhận ra Ninh Hoắc Đông có vấn đề.

Trong lòng Ngụy Sinh bắt đầu xuất hiện sự cảnh giác.
“Tôi là người đối xử với cậu tốt nhất ư? Không đâu, Ngụy Sinh, cậu quá lời rồi.”
Ninh Hoắc Đông tuy cười ra tiếng, nhưng ánh mắt hắn là không giống như đang cười.

Một vẻ u ám như mây đêm kéo vào trong ánh mắt của hắn khiến người ta sợ hãi.

Ninh Hoắc Đông đột nhiên đưa tay bóp mạnh lấy cổ của Ngụy Sinh, chưa đợi hắn nói gì, Ninh Hoắc Đông đã tiếp lời.
“Nếu như tôi đối xử tốt với cậu, cậu đã không quay lưng phản bội tôi.

Ngụy Sinh, cậu có thể nhằm đến tôi, tôi lúc nào cũng sẵn sàng tiếp chiêu cậu, nhưng đừng có đê hèn như vậy động đến người phụ nữ bên cạnh tôi.”
Lực tay của Ninh Hoắc Đông mạnh vô cùng, Ngụy Sinh bắt đầu cảm thấy khó thở.

Hắn ta đã sớm nhận ra là Ninh Hoắc Đông đã nhìn thấu mọi chuyện.

Khi bắt đầu bắt tay vào làm việc này, Ngụy Sinh cũng đã lường trước được nếu như có một ngày Ninh Hoắc Đông phát hiện hắn ta phản bội thì Ngụy Sinh sẽ có kết cục thảm như thế nào.
“Ninh tổng, tôi biết bản thân đã phản bội anh là tôi đã phạm sai lầm lớn, đáng chết.

Nhưng, mọi thứ tôi làm chỉ là muốn tốt cho anh.

Sơ Địch, không thích hợp ở bên cạnh anh.”
Ngụy Sinh khó nhọc nói ra từng chữ.
“Tôi thật sự tò mò, rốt cuộc là Từ Thu Tuyết đã cho cậu bao nhiêu lợi ích để cậu có thể phản bội tôi đi theo cô ta.

Ngụy Sinh, lần trước cậu giấu tôi chuyện cô ta về nước tôi có thể tha thứ, nhưng chuyện lần này, tôi sẽ không dễ dàng tha thứ như thế đâu.

Ngụy Sinh, cậu đúng là người làm việc có uy tín thật đấy, đích thân lái xe đâm chết Sơ Địch…”
Khi chiếc xe bán tải lao về phía cô, Ninh Hoắc Đông đã lờ mờ nhìn ra người tài xế kia là Ngụy Sinh.

Nhưng khi ấy trong người hắn vẫn còn men rượu nên không dám chắc chắn.

Còn hiện tại, Ninh Hoắc Đông không hề có chút nghi ngờ vào suy đoán của mình nữa.
“Ninh tổng, tôi đã nói rồi, Sơ Địch không phải là người thích hợp ở bên cạnh anh.

Nếu như anh nhất quyết không để cô ấy đi thì tôi chỉ còn cách giết chết cô ấy.”
“Vậy nên cậu tiếp tục bắt tay hợp tác với Từ Thu Tuyết?”
“Phải.”
“Ngụy Sinh, cậu cho rằng người phụ nữ thích hợp ở bên cạnh tôi là cô ta?”
“Từ Thu Tuyết có thể không phải là người phụ nữ thích hợp.


Nhưng người phụ nữ có gia thế, tiền tài nhưng Từ Thu Tuyết thì chắc chắn là người thích hợp với anh.”
Ninh Hoắc Đông buông Ngụy Sinh ra.

Hắn đẩy ngã hắn ta xuống đất.

Ninh Hoắc Đông từ túi áo lấy ra một khẩu súng lục vứt xuống trước mặt Ngụy Sinh.
“Bởi vì cậu là người thân cận với tôi nên tôi đã tha mạng cho cậu một lần.

Nhưng Ngụy Sinh, lần này cậu không những phản bội tôi mà còn động đến người phụ nữ của tôi, tôi không tha được.

Tự mình giải quyết đi.”
Ninh Hoắc Đông nói xong liền xoay lưng đi.

Nhưng hắn chưa đi được bao xa thì đã nghe thấy tiếng súng, lòng Ninh Hoắc Đông liền trùng xuống.
[ … ]
Từ chỗ của Ngụy Sinh trở về, Ninh Hoắc Đông không quay về bệnh viện xem Sơ Địch mà chạy đi tìm Từ Thu Tuyết.

Nhưng kẻ liên quan đến vụ tai nạn giao thông này hắn đương nhiên không buông tha.

Phía sau lưng Từ Thu Tuyết còn có Từ gia chống lưng, vậy nên cô ta mới dám to gan làm càn như vậy, nhưng nếu như Ninh Hoắc Đông hủy đi cái bệ đỡ này thì liệu Từ Thu Tuyết có còn can đảm hay không?
Từ Thu Tuyết nghe thấy tiếng chuông liền chạy ra mở cửa.

Khi cánh cửa mở ra, đập vào mắt cô ta là gương mặt của Ninh Hoắc Đông.

Cô ta không chần chừ mà nhào vào lòng ôm chầm lấy hắn.
“Hoắc Đông, anh cuối cùng cũng đã đến tìm em rồi! Anh có biết người phụ nữ kia đã đối xử tàn nhẫn với em như thế nào hay không? Hoắc Đông, anh phải làm chủ cho em, phải là chủ cho em!”
Từ Thu Tuyết cứ ở trong lòng Ninh Hoắc Đông khóc thút thít mãi.

Hắn cũng không có phản ứng, để mặc cho cô ta.

Phải mất khoảng nửa tiếng sau, Từ Thu Tuyết mới chịu dừng lại.

Cô ta kéo Ninh Hoắc Đông vào trong nhà.

Có lẽ vì quá vui mừng khi thấy hắn đến nên Từ Thu Tuyết không để tâm tới bộ đồ đỏ chói mà hắn đang mặc cùng với ánh mắt đầy sát khí như muốn giết người.
“Hoắc Đông, anh có muốn uống gì không?”
“Từ Thu Tuyết, nếu hôm nay tôi qua đêm ở nhà cô, cô có thấy vui không?”
Ninh Hoắc Đông đưa tay tháo cà vạt vứt xuống ghế sofa.
“Đương nhiên là vui rồi, Hoắc Đông, anh muốn qua đêm ở đây sao?”
“Ừm.

Tối nay tôi sẽ ở lại đây… Với cô.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận