Yêu Hận Triền Miên Tổng Tài Thua Cuộc Rồi!


Ninh Hoắc Đông vừa dứt lại liền nhìn thấy khuôn mặt Từ Thu Tuyết xuất hiện nét vui vẻ.

Cô ta bước đến quầy rượu phía sau lưng, chọn ra một chai rượu vang quý giá nhất, mở nắp rồi rót ra hai ly, một ly đưa cho Ninh Hoắc Đông, một ly thì giữ lại cho bản thân.

Ninh Hoắc Đông không biết đang nghĩ thứ gì trong đầu, nhưng ánh mắt hắn khi nhìn thấy chất lỏng màu đỏ thẫm trong rượu vang lại có một chút sắc sảo.
“Hoắc Đông, em biết rồi anh sẽ nhận ra người thích hợp với anh nhất chỉ có thể là em.”
Từ Thu Tuyết cạn ly với hắn, cô ta sảng khoái một lần đã uống sạch.

Ninh Hoắc Đông là người thông minh, nhận ra điều này chỉ là sớm hay muộn.

Hiện nay, chỉ có Từ gia thích hợp với hắn nhất.

Từ Thu Tuyết có thể bỏ qua tất cả mọi chuyện trước kia, chỉ cần hắn trở về bên cạnh cô ta là được.

Ngày hôm nay, Từ Thu Tuyết rất vui!
“Người thích hợp nhất với tôi chỉ có thể là cô? Đây đúng là chuyện hoang đường nhất! Từ Thu Tuyết, cô đúng là điên rồi!”
Ninh Hoắc Đông cười lạnh.

Ly rượu trong tay bị hắn nhất thời kích động mà bóp vụn.

Chất lỏng màu đỏ thẫm hòa vào với máu đỏ trên quần áo của Ninh Hoắc Đông.

Mảnh thủy tinh từ chiếc ly vỡ ra đâm sâu vào lòng bàn tay hắn.

Lúc này, cơn đau ập đến càng khiến hắn cảm thấy tỉnh táo.

Hắn chẳng qua chỉ là bị thương ở lòng bàn tay, làm sao có thể so bì với vết thương trên người của Sơ Địch?
Kể từ khi hắn nhìn thấy Từ Thu Tuyết, Ninh Hoắc Đông đã chỉ muốn xông tới bóp chết cô ta.

Nhưng hắn biết hắn không thể giết chết Từ Thu Tuyết.

Không phải hắn sợ thế lực Từ gia có thể đả động đến Ninh gia, mà là Từ Thu Tuyết không xứng được chết.

Hắn phải để cô ta sống không được mà chết cũng không xong.
Hành động bất chợt của Ninh Hoắc Đông mới khiến Từ Thu Tuyết để mắt tới trang phục trên người của hắn.

Một màu đỏ đến chói mắt… Nếu như cô ta đoán không nhầm Ninh Hoắc Đông là vừa trở về từ chỗ của Sơ Địch, và hắn đến đây có lẽ là muốn giúp Sơ Địch trả thù sao?
“Hoắc Đông, anh sao vậy? Sao đột nhiên lại lớn tiếng với em như thế?”
Từ Thu Tuyết tạm gác những lo lắng trong lòng.

Cô ta tự thuyết phục bản thân là Ninh Hoắc Đông đã nhận thức được tầm quan trọng của cô ta.
“Lớn tiếng với cô đã làm gì, lúc này tôi chỉ hận không thể giết cô luôn cho xong.

Từ Thu Tuyết, cô cho rằng nhà họ Từ các người có ơn với tôi là tôi sợ các người rồi đúng không? Vậy nên các người mới dám làm càn như vậy! Từ Thu Tuyết cô cũng to gan thật đấy, đến người bên cạnh tôi cũng dám mua chuộc.

Nói đi, cô cho Ngụy Sinh bao nhiêu lợi ích, để hắn không cần mạng mà làm việc cho cô.”
Ninh Hoắc Đông vươn người rút một tờ giấy thấm vào vết thương đang rỉ máu nơi lòng bàn tay.

Hắn ngả người, dựa lưng vào ghế sofa, ánh mắt ảm đảm nhìn thẳng vào Từ Thu Tuyết đang run sợ trước mặt.

Mặc dù cô ta không tỏ thái độ, nhưng Ninh Hoắc Đông biết, Từ Thu Tuyết đang sợ!
“Em và Ngụy Sinh làm như vậy chỉ vì muốn tốt cho anh mà thôi.”
Từ Thu Tuyết cắn chặt răng, ngập ngừng nói.

Ninh Hoắc Đông từ khi bước chân vào nhà cô ta không hề động tay động chân, điều này khiến lòng Từ Thu Tuyết dâng lên sự cảnh giác cao độ.

Cô ta đi theo bên cạnh hắn bao năm nay, cũng là người hiểu tính cách của hắn.

Trong người Ninh Hoắc Đông ẩn chứa dòng máu tàn nhẫn, nhưng lần này hắn không động đến cô ta, ngược lại còn làm bản thân bị thương chắc chắn là còn có ý đồ khác.
“Tốt? Từ Thu Tuyết, việc tốt mà cô làm chính là khiến người phụ nữ của tôi lâm vào nguy hiểm?”
Ninh Hoắc Đông không còn cười nữa, ánh mắt hắn chuyển về dáng vẻ nghiêm túc.

Ninh Hoắc Đông vứt tờ giấy thẫm đấm máu tươi xuống nền đất, sau đó đứng dậy, từng bước từng bước đi về phía của Từ Thu Tuyết.

Mỗi bước chân của Ninh Hoắc Đông đều mang theo sự lạnh lẽo đến bức người.
“Anh muốn làm gì?”
“Đừng lo lắng, tôi đưa cô đi đến một nơi.

Từ Thu Tuyết, cô sợ gì chứ, không phải sau lưng cô còn có một bệ lớn là Từ gia ư? Có Từ gia chống lưng, yên tâm, tạm thời tôi sẽ không lấy mạng của cô đâu.”
“Ninh Hoắc Đông, anh đừng quên năm xưa là tôi và Từ gia đã nỗ lực thế nào để giúp anh trả thù Sơ Kiến Thành.”
“Thu Tuyết, cô có biết tôi ghét nhất là thứ gì không? Chính là lấy chuyện xưa để chèn ép tôi.

Nếu không phải tôi nể Từ gia các người có ân với tôi thì chuyện cô và Ngụy Sinh hợp tác tôi từ lâu đã vạch trần rồi.

Từ Thu Tuyết, cô là người tiếp xúc với tôi nhiều nhất, chẳng nhẽ cô lại coi tôi là kẻ ngốc?”
[ … ]
Ninh Hoắc Đông đưa Từ Thu Tuyết đến chùa Tịnh Thiên.

Ngôi chùa này không chỉ là ngôi chùa lớn nhất thành phố Cảnh Dương mà còn là ngôi chùa có thiêng nhất đất nước.

Từ Thu Tuyết không hiểu ý của Ninh Hoắc Đông vì sao lại đưa mình đến đây.

Nửa đêm nửa hôm tới chùa, cô ta có chút sợ hãi.
Ninh Hoắc Đông kéo Từ Thu Tuyết vào đại diện.

Có lẽ biết hắn sẽ tới nên đèn điện trong chùa Tịnh Thiên đã được chuẩn bị sẵn.

Đèn vừa được bật lên, Từ Thu Tuyết liền nhìn thấy chính giữa có một hình vuông được rải rất nhiều đinh.

Cô ta khẽ run lên, sợ hãi đánh mắt nhìn qua Ninh Hoắc Đông.

Quả nhiên dự cảm trong lòng Từ Thu Tuyết không hề sai.

Ninh Hoắc Đông kéo cô ta qua đó.
“Quỳ xuống, cầu phúc cho Sơ Địch.”
Ninh Hoắc Đông chỉ vào tấm thảm hình vuông đã được rải đinh sẵn, cười nhạt.

Sơ Địch hiện tại không rõ sống chết, Từ Thu Tuyết là kẻ gây chuyện, cô ta ít nhiều cũng nên tỏ ra có lỗi.
“Ninh Hoắc Đông, anh điên rồi! Bắt tôi quỳ xuống cầu phúc cho cô ta, không thể nào! Anh cũng biết, Sơ Địch đã đối xử với tôi như thế nào, hiện tại cô ta rơi vào hoàn cảnh này là do cô ta tự làm tự chịu.”
Từ Thu Tuyết dứt lời liền nhìn thấy sắc mặt của Ninh Hoắc Đông thay đổi.

Cô ta không dám nói tiếp nữa liền im bặt.
Ninh Hoắc Đông không vội đáp ngay mà hắn hành động.

Hắn không nói không rằng đạp mạnh vào chân của Từ Thu Tuyết, cô ta đứng không vững liền ngã khuỵu xuống, quỳ ngay dưới tấm thảm đã được dải sẵn đinh.

Vô số chiếc đinh nhỏ hoắt đâm vào chân của cô ta, Từ Thu Tuyết đau đớn khóc thét lên.
“Tôi đã tìm hiểu qua rồi, sư thầy nói con người phải trải qua khó khăn, cầu nguyện mới có thể linh thiêng được.

Từ Thu Tuyết, ngoan ngoãn cầu nguyện cho Sơ Địch tai qua nạn khỏi, nếu không Từ gia các người cũng đừng hòng sống bình yên.

Tôi không quan tâm trước kia Sơ Địch đã làm gì cô, nhưng động vào cô ấy, là cô sai rồi.”
Ninh Hoắc Đông một khắc cũng không muốn nhìn thấy Từ Thu Tuyết.

Nói xong hắn liền xoay người rời đi ngay.
[ … ]
Khi Ninh Hoắc Đông quay trở về bệnh viện, ca phẫu thuật của Sơ Địch đã kết thúc.

Nhưng bác sĩ lại nói cô có khả năng sẽ trở thành người thực vật.

Còn nếu như tỉnh lại được, cũng chưa chắc có thể nhớ lại mọi chuyện vì dù sao vụ tai nạn giao thông kia đã gây tổn thương rất lớn đến não bộ của cô.
Phải hơn một tuần sau, Sơ Địch mới tỉnh lại và tình huống xấu nhất đã xảy ra, cô hoàn toàn quên đi mọi chuyện, quên đi bản thân mình là ai, quên đi cả Ninh Hoắc Đông hắn.
“Em chỉ cần nhớ em tên là Sơ Địch, còn anh là vị hôn phu của em, tên Ninh Hoắc Đông, có biết không?”
Ninh Hoắc Đông nắm lấy tay của Sơ Địch, khẽ nói.

Sơ Địch chớp mắt liên hồi, ngơ ngác hỏi hắn.
“Thật sao? Anh đích thật là vị hôn phu của tôi?”
“Đương nhiên là thật rồi.

Đợi em khỏe lại, anh sẽ kể cho em nghe những chuyện mà chúng ta đã cùng trải qua.”
Ninh Hoắc Đông nhìn cô với ánh mắt âu yếm nhưng trong lòng lại vô cùng phức tạp.

Hắn thật sự không biết lần này Sơ Địch mất trí nhớ là tốt hay xấu.

Nhưng nếu như suy nghĩ kỹ, Ninh Hoắc Đông lại cảm thấy đây chính là chuyện tốt.

Cô quên rồi, quên cả bản thân mình là ai, quên hết những chuyện đã khiến cô đau lòng.

Hiện tại, việc Ninh Hoắc Đông hắn cần làm chính là xây dựng cho cô một đoạn ký ức mới, một đoạn ký ức chỉ chứa đựng hạnh phúc.

Mọi đau thương đã qua đi, lần này hắn đã có thể hoàn toàn có được cô.
“Anh nói tôi tên là Sơ Địch, anh tên là Ninh Hoắc Đông, có đúng không?”
“Phải.

Em chính là Sơ Địch, là Sơ Địch của anh.”
Trong mắt Ninh Hoắc Đông ngập tràn ý cười.
“Sơ Địch và Ninh Hoắc Đông, Sơ Địch và Ninh Hoắc Đông, nghe cũng thật hợp nhau.”
Sơ Địch cười nhẹ.
Ninh Hoắc Đông dường như định nói thêm gì đó với cô nhưng bác sĩ chữa trị cho Sơ Địch đã đến, nói là có chuyện muốn nói riêng với Ninh Hoắc Đông, muốn hắn tới văn phòng của bác sĩ để nói chuyện.

Sơ Địch vừa tỉnh lại, Ninh Hoắc Đông đương nhiên là muốn nói chuyện thêm với cô nên lưu luyến mãi rồi mới rời đi.
Ninh Hoắc Đông đi chưa được bao lâu thì cửa ra vào của phòng bệnh Sơ Địch đã truyền đến tiếng động.

Sơ Địch theo bản năng ngẩng đầu, người đến là Phó Tĩnh.

Nhìn thấy Phó Tĩnh, ánh mắt Sơ Địch liền có chút thay đổi.

Cô bước xuống giường, đi lại hệt như một người bình thường.
“Cô đến rồi.”
“Cô không sao chứ? Tôi nghe bác sĩ nói cô bị mất trí nhớ.”
“Phó Tĩnh, đừng đùa nữa, không phải cô cũng biết kế hoạch của tôi sao?”
Kỳ thực, tai nạn là giả.

Chiếc xe mà Ngụy Sinh lái không hề đâm trực diện vào người Sơ Địch mà chỉ khiến cô bị trầy xước nhẹ mà thôi, vậy nên số máu dính trên người Ninh Hoắc Đông cũng là giả.

Ngay từ khi bắt đầu, mọi thứ đều không phải là sự thật, bao gồm cả việc cô mất trí nhớ.
Phó Tĩnh nhịn cười, không tiếp tục trêu chọc Sơ Địch.

Ban nãy Phó Tĩnh đứng bên ngoài nhìn thấy Ninh Hoắc Đông rất quan tâm đến cô.

Phó Tĩnh nghĩ, nếu như giữa hai người họ không nảy sinh hận thù thì có phải họ đã trở thành một đôi tình nhân hạnh phúc nhất hay không?
“Tôi có chuyện muốn nói với cô, Liễu Mạch Hàn đã trở về rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui