Yêu Hận Triền Miên Tổng Tài Thua Cuộc Rồi!


“Liễu Mạch Hàn? Hắn là ai?”
Sơ Địch đương nhiên biết Phó Tĩnh không phải vô duyên vô cớ chạy đến đây tìm cô để nói chuyện này, chỉ là Sơ Địch không có một chút tin tức gì về người đàn ông này.

Nhưng cái tên ‘Liễu Mạch Hàn’ dường như có phần quen thuộc.
“Liễu Mạch Hàn là người làm chủ tập đoàn Thịnh n.

Hắn với Ninh Hoắc Đông chính là đối thủ không đội trời chung, mối quan hệ của hai người họ có thể được hình dung bằng một câu dễ hiểu, chính là nếu có Liễu Mạch Hàn thì sẽ không có Ninh Hoắc Đông, còn nếu như có Ninh Hoắc Đông thì sẽ không có Liễu Mạch Hàn.

Mấy năm trước, Liễu Mạch Hàn đột nhiên chuyển trụ sở chính của Liễu thị sang bên nước ngoài, còn đổi tên thành Thịnh Thế.

Có người đồn thổi rằng là do Ninh Hoắc Đông tác động đến.

Sơ Địch, một mình cô không phải là đối thủ của Ninh Hoắc Đông, chi bằng hợp tác với Liễu Mạch Hàn đi.”
Ngay khi quay trở về bên cạnh Sơ Địch làm việc cho cô, Phó Tĩnh đã cho người đi điều tra Ninh Hoắc Đông.

Những trận đấu của Ninh Hoắc Đông và Liễu Mạch Hàn trong giới thương trường luôn được mọi người để mắt tới.

Phó Tĩnh từ lâu đã muốn đề cập đến chuyện hợp tác này, nhưng Liễu Mạch Hàn vẫn luôn bất động, không ngờ lần này hắn lại đột ngột trở về nước.

Hành động của Liễu Mạch Hàn cho Phó Tĩnh biết, cơ hội đã đến rồi!
Sơ Địch không vội đáp.

Cô cẩn thận suy xét lời đề nghị của Phó Tĩnh.

Đích thực, một mình cô phải là đối thủ của Ninh Hoắc Đông.

Dù kế hoạch của Sơ Địch có kín kẽ đến đâu, thì thế lực của hắn vẫn mãi mãi có thể đè cô đến chết.

Nếu không phải Sơ Địch luôn cậy vào tình yêu của hắn dành cho cô, có lẽ Sơ Địch đã không biết bản thân phải chết bao nhiêu lần dưới tay Ninh Hoắc Đông.


Hợp tác với Liễu Mạch Hàn là lựa chọn không tồi.
Chỉ là Sơ Địch không hiểu vì sao năm xưa Liễu Mạch Hàn đột nhiên đưa Liễu gia ra nước ngoài, còn nghiêm trọng đến mức đổi tên tập đoàn Liễu thị thành Thịnh Thế?
“Phó Tĩnh, thời điểm Liễu Mạch Hàn ra nước ngoài năm xưa là vào khoảng thời gian nào?”
“Cái này không thể điều tra rõ ràng, nhưng ước chừng khoảng bốn đến năm năm trước.”
Bốn đến năm năm trước? Đây không phải là khoảng thời gian Sơ gia rơi vào khủng hoảng, Sơ Địch bị Ninh Hoắc Đông bắt đi hay sao? Cô vẫn nhớ rất rõ, khi ấy cô dùng 10% cổ phần do ba để lợi để có được hai năm thời gian bình yên ở nhà họ Thẩm.

Nếu như Sơ Địch tính toán không nhầm, Liễu Mạch Hàn đường đột rời đi chắc chắn là đã thua trận, thua một cách thảm hại dưới tay Ninh Hoắc Đông.

Lần này hắn trả thù tất nhiên là vì món thù này.
Nghĩ đến đây, khóe miệng của Sơ Địch liền nhếch lên vài phần.

Cô mỉm cười, nói với Phó Tĩnh.
“Chuẩn bị một chút, tối nay tôi sẽ đi gặp Liễu Mạch Hàn.

Phó Tĩnh, nếu như tôi có thể hợp tác với hắn, việc này cô cũng rút đi, tôi không muốn làm liên lụy đến cô nữa.

Cô có người đàn ông mình yêu rồi, nên trân trọng kẻ ấy.”
“Sơ Địch cô đừng nói thế, không phải tôi trở về bên cạnh cô là để báo ân sao? Khi nào cô hoàn thành công việc báo thù là khi ấy công việc báo ân của tôi kết thúc.

Đến khi đó tôi sẽ tự khắc rời đi, cô không cần đuổi đâu.”
[ … ]
Kể từ khi Sơ Địch tỉnh lại, Ninh Hoắc Đông cứ bám chặt lấy Sơ Địch không buông.

Hắn kể về chuyện trong quá khứ của hai người.

Hắn nói hắn với cô là thanh mai trúc mã, quen biết từ nhỏ, lớn lên học chung trường nên nảy sinh tình cảm, còn nói cô vì giận hắn mà bỏ đi trước nên mới xảy ra tai nạn giao thông, hắn vì điều này mà tự trách rất nhiều.
Sơ Địch từ đầu đến cuối chỉ lắng nghe không nói.

Cô không hề lên tiếng, bởi vì nếu như mở lời, việc cô diễn kịch với hắn sẽ bại lộ.

Sơ Địch biết Ninh Hoắc Đông muốn nhân lúc cô mất trí nhớ để thay đổi ký ức của cô.


Người đàn ông này không chỉ tàn nhẫn mà còn là người đàn ông biết tính toán.
Sơ Địch nhìn Ninh Hoắc Đông nằm gục trên giường bệnh của cô, cô cười khểnh.

Trong bữa tối vừa rồi của hắn, Sơ Địch có bỏ thuốc ngủ vậy nên lúc này Ninh Hoắc Đông đã hoàn toàn bất tỉnh.

Ngoại trừ cách này ra, Sơ Địch không biết phải làm cách nào để có thể rời khỏi đây mà không bị hắn phát hiện.
Xe của Phó Tĩnh đã đỗ sẵn bên ngoài bệnh viện.

Sơ Địch leo lên xe, chiếc xe liền phóng nhanh đi, chẳng mấy chốc đã dừng lại trước một khách sạn lớn.

Phó Tĩnh dừng xe, xoay người đưa cho Sơ Địch một thẻ phòng.
Sơ Địch nhận lấy thẻ phòng trong tay Phó Tĩnh, cô dùng ánh mắt trấn an sự lo lắng của cô ấy.
“Đừng lo lắng, chúng ta và Liễu Mạch Hàn sẽ hợp tác được thôi.”
[ … ]
“Sơ tiểu thư đúng thật là tài giỏi, đến thẻ phòng của tôi mà cô cũng có được.”
Liễu Mạch Hàn dường như mới tắm xong, hắn từ phòng tắm bước ra, nửa trên để trần, còn nửa dưới thì chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm.

Nếu là người con gái khác đã sớm đỏ mặt từ lâu.

Nhưng Sơ Địch vẫn bình thản bước đến quầy rượu trong phòng, còn chọn ra một chai rượu vang đắt tiền nhất.

Nơi mà Liễu Mạch Hàn ở là phòng khách sạn tổng thống, mọi thứ đều đầy đủ và tiện nghi hơn phòng bình thường.
“Liễu thiếu cứ bình tĩnh mặc quần áo tử tế, sau đó chúng ta sẽ nói chuyện.

Còn nếu như Liễu thiếu không thích, chúng ta có thể nói chuyện luôn, đừng lo lắng, tôi sẽ không cảm thấy ngại ngùng với dáng vẻ này của anh đâu.”
Trên quầy rượu đã có hai ly rượu, một ly của Liễu Mạch Hàn, một ly của Sơ Địch.

Liễu Mạch Hàn lặng người một lúc lâu, hắn không hề che giấu ánh mắt đăm chiêu dừng lại trên người Sơ Địch mà ngang nhiên dò đoán tâm tư của cô.


Một lát sau, Liễu Mạch Hàn bật cười, hắn xoay người đi vào phòng ngủ.

Người phụ nữ này không đơn giản!
Khi Liễu Mạch Hàn quay trở lại quần áo đã gọn gàng.

Hắn ngồi bên cạnh Sơ Địch, một hơi uống cạn ly rượu mà cô vừa rót.
“Nghe nói Sơ tiểu thư gặp tai nạn rất nghiêm trọng, không ngờ nhanh như vậy đã có thể tới đây tìm tôi, lại có tới vào đêm muộn như thế này.”
Ý tứ ở vế sau rõ ràng có phần ám muội.

Sơ Địch hiểu Liễu Mạch Hàn muốn ám chỉ điều gì, nhưng cô không hề tức giận.

Thấy ly rượu của hắn đã trống rỗng, Sơ Địch liền tiếp tục rót đầy rượu cho hắn.

Vừa rót cô vừa nói.
“Liễu thiếu cũng đâu có vừa.

Vừa trở về nước đã đem mọi chuyện điều tra rõ ràng như vậy, vậy đã có kế hoạch gì chưa? Loại người như hắn ta, nếu không có kế hoạch kín kẽ cẩn thận thì thất bại sẽ thảm hại lắm đấy.

Sơ Địch tôi không muốn nhìn thấy tập đoàn Thịnh Thế lại một lần nữa quay trở về là tập đoàn Liễu thị.”
Liễu Mạch Hàn nói ra những lời này càng khiến Sơ Địch thêm chắc chắn về khẳng định trong lòng mình.

Hắn có ý muốn trả thù Ninh Hoắc Đông nên mới cho người đi điều tra cô, bằng không vì sao lại biết được cô gặp tai nạn rất nghiêm trọng?
Liễu Mạch Hàn nhíu mày, hắn đột nhiên kéo ghế ngồi rất gần với Sơ Địch.

Hương thơm dịu nhẹ trên người cô phảng phất quanh chóp mũi của hắn, cơ thể hắn nhất thời ngẩn ra.
“Cô không cần phải dùng lời nói để khích tôi bởi vì lần này tôi trở về đích thực là muốn trả thù Ninh Hoắc Đông.”
Việc này không có gì mà phải giấu giếm.

Mục đích của Liễu Mạch Hàn chính là như vậy!
“Tôi muốn hợp tác với anh.”
Sơ Địch nói thẳng.
“Không cần.

Hận thù của tôi, tôi sẽ tự mình giải quyết.

Hơn nữa, Liễu Mạch Hàn tôi không có ý định hợp tác với phụ nữ.”

Năm xưa, Ninh Hoắc Đông chính vì người phụ nữ tên Sơ Địch mà bắt cóc em gái hắn, khiến hắn phải đưa Liễu gia và Thịnh Thế ra nước ngoài.

Hiện tại Sơ Địch muốn hắn hợp tác với cô ư? Liễu Mạch Hàn hắn không phải kẻ ngốc, làm sao có thể lấy đá đập vào chân mình được.
“Cái chết của Thẩm gia và Thẩm Biên là do Ninh Hoắc Đông làm.”
Nhắc đến nhà họ Thẩm, ánh mắt Sơ Địch liền tối đi.

Trước khi đến tìm Liễu Mạch Hàn, Sơ Địch đã điều tra được mối quan hệ của hắn và Thẩm Biên.

Hai người là bạn thân từ hồi đại học, nhưng vì tính chất công việc mà rất ít khi liên lạc, nhưng mối quan hệ cũng không vì thế mà xấu đi.
“Cô nói cái gì? Chuyện của nhà họ Thẩm là có liên quan đến Ninh Hoắc Đông? Sơ Địch, rốt cuộc cô và Thẩm Biên có quan hệ gì?”
Nhận được tin nhà họ Thẩm xảy ra chuyện, Liễu Mạch Hàn đã cho người đi điều tra ngay, nhưng lại không thu về bất kỳ tin tức gì.

Hắn và Thẩm Biên mỗi người ở một nơi, cộng thêm công việc bận rộn nên rất ít khi gặp mặt.
“Tôi là Thẩm Tư Nguyệt, con gái nuôi nhà họ Thẩm, em gái nuôi của Thẩm Biên.”
Sơ Địch đáp một cái yếu ớt.
Liễu Mạch Hàn từng nghe Thẩm Biên nói qua điện thoại là gia đình hắn có nhận nuôi một người con gái và một người con trai.

Chỉ là không ngờ hai người đó lại là người của nhà họ Sơ.

Thân phận Thẩm Tư Nguyệt của Sơ Địch chính là bằng chứng duy nhất để chứng minh cái chết của nhà họ Thẩm có liên quan đến Ninh Hoắc Đông, bởi vì Liễu Mạch Hàn biết Thẩm Biên đã động lòng với chính em gái nuôi của mình.
“Liễu thiếu, tôi muốn hợp tác với anh.

Anh yên tâm, tôi sẽ không phản bội anh đâu, bởi vì so với anh tôi càng hận Ninh Hoắc Đông hơn.

Trong tay Ninh Hoắc Đông là vô số mạng người vô tội, hắn đáng chết, cực kỳ đáng chết!”
Sơ Địch nghiến răng nghiến lại nói.

Cô hận Ninh Hoắc Đông, hận hắn hơn bất kỳ ai!
Liễu Mạch Hàn vẫn không nói gì, ánh mắt hắn có phần mơ hồ, dường như hắn đang rơi vào hồi ức.

Liễu Mạch Hàn vẫn còn nhớ rất nhiều lần Thẩm Biên căn dặn hắn qua điện thoại là nếu hắn ta có chuyện, hắn hãy thay hắn ta bảo vệ cô em gái nuôi này thật tốt.

Sơ Địch là em gái của Thẩm Biên, hiện tại Thẩm Biên mất rồi, Liễu Mạch Hàn hắn cũng đã đến lúc phải thực hiện lời hứa với người bạn chí cốt này.
“Tôi đồng ý hợp tác với cô, chỉ là tôi có một điều kiện…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận