Yêu Hận Vô Tận

“Uất Lam tỷ tỷ, ba ngày nữa là muội có thể nhìn thấy được bầu trời rồi, à, còn có hoa cỏ, cây cối nữa đó!” Thanh Tú đang rất hưng phấn, vì thế nói chuyện vừa nhanh vừa vội, Uất Lam mỉm cười vuốt tóc cô bé, nhẹ nhàng ừ hử. “Uất Lam tỷ tỷ, tỷ có biết muội muốn nhìn thấy nhất là gì không! Chính là ... hình dáng của tỷ tỷ, của Mẫn công tử! Uất Lam tỷ tỷ, nhất định là tỷ rất xinh đẹp đúng không? Muội cảm thấy giọng nói của tỷ vô cùng dễ nghe. Còn Mẫn công tử ... huynh ấy có tuấn tú không?”

Uất Lam khẽ cười, có thể nhìn thấy mọi thứ, đối với Thanh Tú là một khát vọng rất lớn.

“Huynh ấy tuấn tú lắm.” Uất Lam nói, Mẫn Lan Thao quả thật là một thanh niên rất anh tuấn.

“Nhưng mà muội có chút khó hiểu, vì sao trong viện này, luôn luôn có một loại mùi gì đó rất là kỳ lạ.” Thanh Tú nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Hơn nữa mọi người trong viện không ai muốn tới nơi này, ngay cả đưa muội đến cũng không chịu, nơi này có thứ gì đáng sợ lắm hả tỷ?”

Uất Lam im lặng một lát rồi nói: “Không có gì đáng sợ đâu muội, có lẽ là mọi người sợ nhìn thấy cảnh Mẫn công tử nghiên cứu y thuật đấy!” Nhưng mà thật sự là nơi này là một nơi khiến cho người ta phải sợ hãi, không phải là nàng đã quên, nhưng là nàng không thể cho Thanh Tú biết nơi này khủng khiếp tới mức nào. “Muội ngủ một chút đi, sẽ giúp cho mắt của muội mau lành hơn.”

Nghe nói đến ngủ một lát sẽ giúp mắt mau khỏi, Thanh Tú mới chịu nằm xuống, chỉ trong chốc lát đã an ổn chìm vào giấc ngủ.

Uất Lam nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng của cô bé, phòng của Mẫn Lan Thao ở ngay gian phòng phía cuối hành lang, nhưng mà bây giờ có đánh chết nàng, nàng cũng không dám tùy tiện bước vào phòng của y. Nàng đứng ở ngoài cửa “Mẫn công tử…” Nàng nhỏ giọng gọi y mấy lần, quả nhiên chỉ trong một chốc đã thấy y nhăn nhó bước ra.

“Lại có chuyện gì nữa?”

Uất Lam cắn môi nói: “Mẫn công tử, công tử có thể mang mấy cái chum rượu ngâm nội tạng của công tử đặt ở chỗ không nhìn thấy được không?”

Không ngoài dự kiến của nàng, y trừng mắt nhìn nàng.

Uất Lam nhanh chóng giải thích: “Sắp tới Thanh Tú sẽ tháo băng ở mắt ra, lúc đó muội ấy vẫn phải ở lại đây thêm một thời gian nữa, ta nghĩ là…. Ta nghĩ….Để cho Thanh Tú nhìn thấy thật sự không hay. Cô bé này vẫn chưa biết gì cả.” Nàng cẩn thận nói, nhìn nét mặt của y.

Mẫn Lan Thao cau mày trầm ngâm trong chốc lát, sau đó miễn cưỡng nói: “Cô nhiều chuyện quá đi! Chỗ của ta làm gì có chỗ nào có thể để đồ mà không bị nhìn thấy đâu? Cô muốn cho ta đào thêm một cái hầm ngay trong nhà sao?”

Uất Lam nhíu nhíu khóe miệng: “ Công tử chỉ cần đem mấy cái chum ở trên kệ đặt xuống phía dưới, nơi này nhiều vải trắng như vậy, mà tay ta cũng đã đỡ nhiều rồi, để ta làm một tấm màn phủ từ trên xuống dưới kệ, nếu không cố ý xem kĩ, thì cũng không thể nhìn ra dưới đáy kệ có đặt mấy cái chum này đâu.”

“Bao nhiêu là chum thế này, nặng lắm đấy!” Mẫn Lan Thao càu nhàu.

Uất Lam cúi đầu, không nói lời nào.

“Muốn ta làm cái gì thì tối nay lại đây, nhớ mang theo tấm màn nữa đó! Tối nay nhất định phải làm xong, buổi sáng ngày mai ta còn phải làm việc khác!” Giọng nói của y dữ tợn, dặn nàng.

Uất Lam gật đầu, trộm nở nụ cười.

Uất Lam buông cây kim trong tay ra, ngồi thẳng lưng lên, như vậy đủ dài chưa? Nàng đã dùng hết hai ngọn nến rồi. Nàng đứng dậy, nhưng chân đã tê cứng, nàng khâu tấm màn này, đã hết mấy canh giờ rồi.

Nàng nhẹ nhàng mở cửa ra, nhìn bầu trời đêm yên tĩnh đầy sao, nàng không kìm lòng được bèn đi vào trong viện, ngẩn người ngửa đầu lên nhìn trời sao….Thật đẹp. Gió thổi khiến nàng có chút lạnh, trời đã sắp thu rồi, hai tay nàng ôm lấy người, lần trước nàng ngắm sao…đã là khi nào nhỉ?

Trước kia, mỗi khi ngắm nhìn trời sao, nàng thường nghĩ tới hắn…Ánh sao, thật giống với ánh mắt của hắn, là ánh mắt dịu dàng khi hắn nhìn nàng. Nhưng mà bây giờ nàng nhìn bầu trời sao kia, nàng lại không thể tưởng tượng ra được khuôn mặt của hắn, hình dáng của hắn.

Khóe mắt nàng nóng lên, nàng vừa khóc sao?

Có lẽ chỉ ở tại đêm khuya thanh vắng, không một tiếng động, chỉ có nàng cùng với bầu trời đầy sao kia, nàng mới có thể len lén nghĩ về hắn, không, người ấy của nàng không phải là hắn, không phải là người đang ngủ ở tòa viện hoa lệ trước sân kia, không phải Bộ Gia mà nàng không biết cô nương nào đang hầu hạ bên hắn giờ này. Người ấy của nàng, là Bộ Tam thiếu gia, người đã vĩnh viễn không thể trở về được nữa.

Vĩnh viễn không thể trở về nữa rồi …..

Nàng thà tin rắng hắn đã chết -- nàng còn có thể biết hắn chôn ở đâu mà tìm. Bây giờ…Trên khắp cùng trời cuối đất, Bộ Tam thiếu gia của nàng ở đâu? Nàng không thể nào tìm thấy.

Nhẹ nhàng thở dài, nàng lại mơ mộng hão huyền rồi! Lại hy vọng xa vời rồi! Một người sống ti tiện như nàng, còn hy vọng xa vời về một tình yêu không tưởng, thật là buồn cười.

Nàng trở về phòng, từng mũi, từng mũi, nàng lại tiếp tục khâu, trời sao, suy nghĩ, hắn, nàng….đều biến mất trong từng đường kim mũi chỉ.

Uất Lam híp mắt, quạt quạt lửa ở bếp lò, trong nồi nấu toàn mấy cây dao, nhíp của Mẫn Lan Thao. Nước sôi làm cho các dụng cụ va vào nhau, tạo ra những âm thanh leng keng, âm thanh này hoàn toàn bị át bởi tiếng càu nhàu oán giận của Mẫn Lan Thao.

Uất Lam ở bên cạnh bếp lò che miệng cười khẽ, đêm qua không ngủ không chỉ có một mình nàng, y cũng đã mệt muốn chết rồi, cả đêm chuyển hết những cái chum kinh hoàng kia xuống bên dưới, cũng đã tốn không ít công sức. Bởi vì nàng không dám lại gần, nên y còn phải tự mình treo màn, vậy nên mới oán thán liên tục.

Buổi trưa, khi ăn cơm, Mẫn Lan Thao vẫn giữ nguyên vẻ mặt thối hoắc như ai mắc nợ y vậy, Uất Lam cúi đầu ăn cơm, để mặc y khua chén gõ đũa ồn ào. Nàng ở nơi này đã lâu rồi, cũng có thể không nhìn, không thấy, không nghĩ, đã có thể ăn uống được, so với khi nàng ở Di Luân Quán, sắc mặt nàng đã tốt hơn một chút.

Bữa cơm của Mẫn Lan Thao dựa theo tiêu chuẩn bữa ăn của khách quý mà làm, đừng nói là bọn họ ba người ăn, đến năm người ăn cũng không hết. Uất Lam cẩn thận lấy xương cá ra, rồi đem thịt cá, từ từ đút cho Thanh Tú ăn.

Mẫn Lan Thao lườm qua, thấy thế, đột nhiên dùng đũa gõ bát, lạnh lùng nói: “Mỡ cá là thức ăn dễ gây dị ứng, cô cho con bé ăn ít thôi.”

“Vậy sao?” Uất Lam hoảng hốt, rút đũa lại, lo lắng nhìn y: “Nãy giờ ta cho muội ấy ăn khá nhiều rồi, miệng vết thương sẽ không bị sao chứ?”

“Ta thấy là có sao đấy! Có làm gì thì phải hỏi chứ! Để cho con bé tự ăn đi! Lớn như vậy mà còn để người khác đút cho!” Chẳng hiểu sao y lại hét lên.

Thanh Tú che miệng cười: “Uất Lam tỷ tỷ, tỷ ăn đi, để muội tự ăn được rồi. Muội đã bị mù nhiều năm như vậy rồi, đã sớm học được cách tự chăm sóc bản thân, nếu không chết đói thì sao.”

Uất Lam cảm thấy nghẹn lại, học được cách chăm sóc bản thân sao….Cô bé đã học được ở đâu chứ?

“Cô ăn thịt đi!” Mẫn Lan Thao không chút khách khí, gắp một miếng thịt nướng quăng vào trong chén của nàng: “Nhìn cô gầy sắp thánh quỷ rồi đấy!”

Uất Lam cúi đầu, chậm rãi ăn cơm, miếng thịt này nhiều mỡ quá, nàng ngượng ngùng để qua một góc bát, cúi đầu ăn cơm.

Mẫn Lan Thao nhìn Uất Lam một hồi lâu, chợt lấy chiếc đũa gẩy miếng thịt ra khỏi chén Uất Lam, miếng thịt rơi xuống bàn: “Không ăn thì nói chứ! Cô như vậy mà còn kiêng ăn! Chắc là Bộ Nguyên Ngạo bỏ đói cô chưa đủ chứ gì!”

Tay Uất Lam cứng đờ, chậm rãi đặt bát xuống.

Mẫn Lan Thao chau mày, biết mình nói hơi quá đáng. Y trầm mặc trong chốc lát, xấu hổ nghiêm mặt lại, hung dữ gắp một gắp rau xào thật to bỏ vào trong chén của nàng: “Cô không ăn thịt, thì ăn cơm với rau đi!”

Thấy nàng vẫn cúi đầu bất động, y hét lên : “Mau ăn đi!”

Nàng hiển nhiên bị y dọa cho sợ hãi, theo bản năng cầm lấy đũa, nghe theo lời y, ăn cơm, y nhìn theo nàng, đắc ý cong cong khóe miệng. Lúc nàng ăn cơm, bộ dáng … Giống như một con mèo nhỏ vậy, y không biết rằng, người khác ăn cơm lại có bộ dáng đáng yêu như vậy.

……

Uất Lam liều một phen, không quan tâm đến việc dọn dẹp đống vải trắng còn dư, mà lại phóng ào vào trong phòng, đem tất cả cửa sổ mở hết ra.

Có một cánh cửa sổ đối diện với đằng sau núi, Mẫn Lan Thao đang ở đấy chôn thi thể y vừa ‘nghiên cứu’ xong, thấy nàng mở cửa sồ liền hung dữ quát lên: “Trong phòng đấy có những thứ không thể bị ánh mặt trời chiếu vào đâu! Sẽ hư mất đó!”

Uất Lam giả bộ như không nghe thấy, tiếp tục mở các cửa sổ khác, mở chừng hai ba ngày, không chừng mùi hương quái dị của những thứ ngâm trong chum rượu trong phòng này chắc sẽ giảm đi phân nửa.

Mặt trời vừa lên, nàng lấy hết can đảm, men theo cánh cửa nhỏ đi ra đằng sau núi, bởi vì có một loại phân ‘đặc biệt’ ở đây, nên cây cối, hoa cỏ nơi này đều rất xanh tốt, trời đã vào thu, cây cối trong vườn vẫn xanh um từng mảng. Nàng chăm chú nhìn kĩ, hoa hồng đang nở, hoa cúc cũng đang vàng rực rỡ…Màu sắc, Thanh Tú luôn khao khát nhìn được những thứ này. Còn có thể mơ ước…thật là tốt.

Nàng nhìn một đống mồ mả mới chôn, nàng sợ cái gì kia chứ? Nói không chừng, nàng cũng sẽ bị đưa đến nơi này….Sau đó để cho Mẫn Lan Thao vùi lấp. Nàng đưa mắt nhìn y, nhưng lại phát hiện ra y đã đứng đó nhìn nàng từ bao giờ, hai người vô tình nhìn vào mắt nhau, y còn cố ý không chịu quay đi.

Y cũng sẽ đem nàng phân ra từng mảnh, chôn lung tung ở những cái hố này sao?

Nàng đưa tay hái lấy một bó hoa, cột lại, nói: “Mẫn công tử…”

“Gì?” Y không kiên nhẫn nhíu mày.

“Nếu tương lai ta phải chôn ở nơi này, ... xin công tử đem ta chôn ở cái hố đằng kia có được không?” Nàng chỉ chỉ về phía một cái hố có duy nhất một bụi hoa bên cạnh.

“Ít nói bậy đi!” Mẫn Lan Thao tức giận vung tay, vẻ mặt giận dữ xoay người đi. Đi được vài bước, y dừng lại, hung dữ quay ngược trở lại kéo nàng đi khỏi đó.

Uất Lam bị y kéo đi, khẽ cười buồn, trong lòng y chắc là cũng hiểu rõ rồi mà? Đợi đến khi Bộ Nguyên Ngạo phát tiết đủ, hắn sẽ để cho nàng chết, sự hận thù của hắn, nàng sẽ chịu hết. Vì ngay từ đầu, nàng biết, hắn sẽ không chừa cho nàng con đường sống.

Thanh Tú đang ở trong viện chưa hiểu gì cả, nghe thấy bọn họ trở về, cô bé nghiêng đầu ra hỏi: “Mẫn công tử, đậu đỏ với gạo nếp có thể chữa được bệnh gì vậy? Vừa rồi tỷ tỷ nấu cho muội rất nhiều.”

Uất Lam nhẹ nhàng lách khỏi cánh tay của y, cười nhẹ: “Tỷ biết nè!”

Thanh Tú nở nụ cười rạng rỡ: “Uất Lam tỷ tỷ, cái này ăn ngon lắm đó!”

Uất Lam cười: “Đậu đỏ bổ máu nhuận khí, muội ăn là đúng rồi.”

Mẫn Lan Thao ngồi trên nền đá, trừng mắt nhìn hai người nửa ngày, cuối cùng cũng không nhịn được hừ lạnh: “Ta cũng muốn ăn nữa!”

Uất Lam hơi bất ngờ: “Cái này ngọt mà!”

Mẫn Lan Thao rất ghét đồ ngọt, nàng đã sớm biết, cho nên chưa dám mời y.

“Nhanh chút đi!” Mẫn Lan Thao trừng mắt.

Uất Lam hé miệng cười, đem một chén chè gạo nếp đậu đỏ lại cho y.

Khi Bộ Nguyên Ngạo đi vào Tu Đức Uyển, đã thấy Uất Lam đang múc gì đó trong nồi, Mẫn Lan Thao đang đứng phía sau nàng, khoa tay múa chân nói: “Cho ta nhiều nhiều gạo nếp vo viên đi!”

Tiểu cô nương đang băng kín mắt cũng không chịu thua, ồn ào nói: “Muội cũng muốn, muội cũng muốn!”

Vẻ mặt Bộ Nguyên Ngaọ thật lạnh lùng, nắm chặt tay lại. Nụ cười của nàng…Vì sao nàng lại có thể cười dịu dàng đến vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui