Hình dáng không nói chuyện của Tịnh Ngộ khiến Triệu Thanh Hoan trong lòng không yên.Triệu Thanh Hoan giờ giống như người sắp ra pháp trường hành quyết vậy.Vì vậy, Triệu Thanh Hoan mệt mỏi phất tay, xoay người đi vào tiểu khu.Tịnh Ngộ đứng đó nhìn bóng lưng khuất dần của cô, khẽ cụp mắt xuống.Anh nhớ lại những gì cô đã nói trước đó.“Tịnh Ngộ, không phải anh vẫn còn thích em đó chứ, chúng ta....!Cũng đã chia tay 4 năm rồi ”Lúc này, anh mới nói nhỏ “không phải 4 năm, là 3năm 11 tháng ”Bên kia, Triệu Thanh Hoan về đến nhà, vừa chào hỏi dì Lưu, vừa đem áo khoác cởi ra, dì Lưu nói nhỏ “Triệu tổng tới rồi, sắc mặt không được tốt lắm, đang ở trong thư phòng chờ cô đấy ”Tâm trạng Triệu Thanh Hoan như bị dội một gáo nước lạnh, đi lên thư phòng trên lầu.Không gõ cửa gì, cô trực tiếp đẩy cửa bước vào.Triệu Tranh đang lật xem album ảnh trên tay, nhìn Triệu Thanh Hoan đi vào, ông đặt album lên bàn, ra hiệu cho cô ngồi xuống.Triệu Thanh Hoan thành thật ngồi xuống.“Tần Thì về rồi, bữa cơm ở nhà cũ hôm thứ 6 này, là do bà Tần chuẩn bị ” Triệu Tranh nói thẳng, nhìn người đang lơ đãng trên ghế sô pha “con nên biết phải làm như thế nào rồi chứ.
”Triệu Thanh Hoan nắm chặt bàn tay, lạnh lùng nói “con không thích Tần Thì.
”“nhưng hắn thích con.
” Triệu Tranh khoát tay, dựa vào lưng ghế, nghiêm giọng nói “nhà họ Tần cũng thích con, vậy là đủ rồi ”Triệu Thanh Hoan cau mày “hắn từ nhỏ đã ghét con, cũng rõ con không thích hắn, nhưng hắn nhất định muốn cưới con, để con không vui ”“Thanh Hoan, hậu quả của việc bốc đồng lần trước, con đã quên rồi hay sao? ” Triệu Tranh nhẹ giọng nói, nhớ lại ký ức khó chịu nhất của Triệu Thanh Hoan.Triệu Thanh Hoan nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên cảm thấy sự kiên trì của mình trong làng giải trí 3 năm này, giống như một trò đùa vậy.Trò đùa thật lớn mà.Giọng điệu của cô có chút nghẹn ngào “ba, vậy ban đầu, những điều ba đã hứa đó, không tính sao? ”Triệu Tranh đứng dậy, đi tới, dùng bàn tay to vỗ nhẹ lên đầu cô.“Thanh Hoan, ba vẫn ở đây, con với em trai ít nhất cũng có đủ tư cách không vui, nhưng nếu ba không ở đây....! ”Câu nói tiếp theo, Triệu Tranh không nói nữa.Triệu Thanh Hoan rất thông minh, không cần ông trực tiếp nói rõ.Cô thở một hơi dài nhẹ nhõm “ba, con biết rồi ”Cửa thư phòng đột nhiên bị đẩy ra, Triệu Thanh Vũ chạy vào, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, chắc là mới bị đánh thức.Hắn ngẩng đầu lên, nói giọng non nớt mà đầy kiêu ngạo “chị ơi, trong cuộc thi lần này, em đứng thứ 3 đấy”Triệu Tranh nói thêm “nhóc còn này, biết ba đến chỗ con, nên lằng nặc đòi theo ”Triệu Thanh Hoan bế cậu lên “Triệu Thanh Vũ thật giỏi mà, nào muốn cái gì thì cứ nói với chị nào”Đôi mắt tròn xoe của Triệu Thanh Vũ khẽ đảo, suy nghĩ một chút mới nói “em muốn chị càng ngày càng may mắn, mỗi ngày đều vui vẻ, còn có, chị càng ngày càng xinh đẹp hơn nữa ”Triệu Thanh Hoan gãi nhẹ cái mũi của hắn “tiểu quỷ này, thật biết làm chị vui mà ”Triệu Tranh đứng một bên nhìn, mỉm cười nhẹ nhõm.Sau khi Triệu Thanh Hoan dỗ em trai ngủ rồi, mới về phòng mình tắm rửa.Sau khi tắm xong, cô chợt nhớ tới Tịnh Ngộ, liền mở wechat ra, nhắn tin cho đối phương “đến nhà rồi ”Đã 1 giờ đêm rồi.Tịnh Ngộ có lẽ đã ngủ từ lâu.Triệu Thanh Hoan định đặt điện thoại xuống, thì điện thoại rung lên 2 cái.Tịnh Ngộ “ừm”Nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, Triệu Thanh Hoan có chút hoảng loạn, như được trở về lúc cô và Tịnh Ngộ ở bên nhau vậy.Mỗi lần cô đi đâu, anh đều muốn xác nhận cô an toàn.Nhưng mỗi lần cô đều quên mất anh ấy, đợi khi nhớ ra rồi, điện thoại cũng đầy cuộc gọi nhỡ của anh..