Dám nói nàng là yêu vật…… Không muốn sống nữa sao?!Lý ma ma đã bò tới bên cạnh người Tân Viễn, nên một đập này của Chúc Cẩm suýt nữa đã đập vào người ông ta.Tân Viễn nhanh chóng né sang bên cạnh, ngay sau đó ông ta giận tím mặt mà quát lên: “Thứ mất dạy!”Chúc Cẩm nhìn Tân Viễn, nhưng lại không hành lễ cũng không nói lời nào.Nàng vẫn đang tự hỏi hiện tại nên làm gì bây giờ.
Những kí ức trước kia nàng hoàn toàn không có, còn ký ức Tân Tâm, lại không thể nào nói cho nàng hiện tại nên làm cái gì……May mắn thay nàng còn có một đống sức lực.“Đồ con gái bất hiếu!” Tân Viễn cả giận nói: “Nương của ngươi tốt bụng chuẩn bị canh tiêu hàn cho ngươi, ấy thế nhưng ngươi lại ra tay đánh người!” Kỳ thật khi Lý ma ma nói Tân Tâm trêu chọc phải thứ yêu vật gì đó, Tân Viễn cũng thấy lọt tai, nhưng chuyện này ông ta sẽ không đem ra nói.Tân gia xuất hiện yêu vật, đây cũng chẳng phải là là chuyện tốt đẹp gì.
Đang lúc Tân Hoàng sắp gả vào hoàng gia, ông ta không hy vọng sẽ xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.“Ngươi mau đi thỉnh tội với nương của ngươi, chuyện ngày hôm nay ta cũng sẽ bỏ qua, nếu bằng không……” Vẻ mặt Tân Viễn mang uy hiếp mà liếc nhìn thoáng Lâm thị.
Ông ta không biết Tân Tâm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại hiểu rất rõ chuyện hôm nay không thể làm ầm lên nữa, cách tốt nhất nhanh nhất chính là phải giải quyết xong mọi chuyện.Tân Viễn dùng Lâm thị để uy hiếp Chúc Cẩm, việc làm này quả thật rất thông minh, Chúc Cẩm chắc chắn không thể để Lâm thị xảy ra chuyện.Không nói trong những nguyện vọng của nguyên chủ cũng có một nguyện vọng là dẫn theo Lâm thị rời khỏi Tân gia.
Cho dù lúc trước có ở chung…… Nhưng chỉ e rằng tính cách của Lâm thị cũng giống hệt cục bột, mặc sức cho người ta nhào nặn.
Tuy rằng nàng cảm thấy có chút chướng mắt, nhưng tóm lại người này cũng đối xử với nàng rất tốt, càng không phải là người xấu, nàng đương nhiên không thể để Lâm thị bị bản thân làm cho liên lụy được.Chỉ có điều muốn Lâm thị không bị bản thân liên lụy, cũng không nhất định phải giống Tân Viễn nói, cứ vậy đi thỉnh tội với Bình Dương quận chúa.Nếu nàng đi thỉnh tội, khẳng định cũng không có kết cục tốt.“Bằng không thì thế nào?” Chúc Cẩm hỏi lại, đột nhiên dùng một chân đá vào cửa của thiên viện.Cái cửa này đã cũ lắm rồi, nhưng dù sao cũng được làm từ tấm gỗ dày nên rất vững chắc.Đâu ai ngờ, sau khi Chúc Cẩm đạp một đạp này, cánh cửa kiên cố đến thế lại xuất hiện mấy khe nứt, không những thế còn rung chuyển, sau đó tách khỏi khung cửa, rồi rơi rầm một tiếng xuống đất.Cùng với tiếng rơi kia, khuôn mặt Tân Viễn lập tức đen lại.Tâm trạng của Chúc Cẩm cũng không tốt lắm…… Tất cả đều bởi vì chân của nàng đau quá ……HÌnh như nàng chỉ có sức lực vô cùng lớn, chứ hoàn toàn không có mình đồng da sắt.Vừa thu chân về, nàng lại dồn toàn bộ trọng lượng của cơ thể đè ở bên chân còn lại.
Ngay sau đó Chúc Cẩm lại nói: “Cả ta và nương của ta chỉ muốn yên ổn sống qua ngày, nhưng nếu các người còn đến doạ người, vậy thì chúng ta cũng sẽ không khách khí nữa!”Ánh mắt Tân Viễn cũng trở nên lạnh lùng, ông ta nhìn chằm chằm về phía Chúc Cẩm.Chúc Cẩm hoàn toàn không thèm để ý: “Nếu mấy người không chọc đến chúng ta, chúng ta cũng sẽ không đi chọc mấy người, bằng không…… Kẻ đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, sức của ta lại rất lớn, muốn xử lý mấy người hoàn toàn không phải nói chơi.
Còn nếu muốn trèo tường chạy trốn ra bên ngoài cũng không phải chuyện khó gì…… Các người nghĩ xem, nếu Nhị tiểu thư của Tân gia là ta chạy ra bên ngoài nói cái gì mà Bình Dương quận chúa đầu độc thê thiếp, Đại tiểu thư của Tân gia cấu kết với nhân tình lén mưu hại muội muội thì người khác liệu có tin hay không?”.