Tướng quân nhà bọn họ hầu như đã đi khắp Đại Tề, lúc trước khi đi đến phía nam thật ra đã lấy được không ít thứ tốt.
Thật ra Chúc Cẩm cũng không để ý đến mấy thứ như tổ yến, nếu so sánh mà nói, nàng càng thích những món ăn bên trong hộp đồ ăn kia.
Lần đầu tiên lúc nhìn thấy Sở Tề, những món ăn mà Sở Tề mang đến cho nàng ăn đều là những món mà nàng thích, mà ngay cả những món ăn đang bày ra trước mặt nàng lúc này cũng giống hệt như vậy, tuy rằng trong số đó có rất nhiều món nàng chưa từng được ăn.
Tám bà tử kia nhặt cái bàn bị Chúc Cẩm ném văng về rồi lau sạch.
Mặc dù cái bàn này cực kỳ rắn chắc, tuy bị Chúc Cẩm lăn lộn cả nửa ngày cũng không bị hư, chỉ là trên mặt bàn có thêm một chút dấu vết, mà chút dấu vết này cũng không khiến Chúc Cẩm để bụng.
Sau khi đám bà tử dọn thức ăn lên, Chúc Cẩm liền ngồi xuống ăn, tiện thể đón Lâm thị đến đây ăn cùng.
Lâm thị ngây ngốc mà ngồi xuống, ngồi một lúc lâu bà ấy mới có thể bình tĩnh lại được.
Con gái bà ấy được thần tiên xem trọng, vì vậy cuộc đời này của bà ấy không cần sợ gì hết, bà ấy chỉ cần nghe theo những lời con gái bà ấy nói là được!Lâm thị cũng cảm thấy vui vẻ mà bắt đầu ăn.
Nhưng hai người Tân Viễn và Tân Hoàng đứng một bên lại sắp nghiến vỡ cả răng rồi.
Chỉ có Chử quản gia lại đau lòng không thôi —— phu nhân nhà bọn họ ăn nhiều đến như vậy, lại ăn nhanh đến như vậy, chắc chắn là bởi vì đói lả!Về sau, nhất định mỗi ngày ông ấy đều phải tới đưa cơm cho phu nhân! Cũng không thể để phu nhân phải chịu ấm ức!Cuối cùng trí nhớ của Chử quản gia lại lựa chọn quên mất chuyện Chúc Cẩm đã cầm cái bàn đại sát tứ phương.
Kể từ khi rời khỏi Tân gia, lúc gặp được người quen ông ấy còn nói: “Ta đi đưa cơm cho phu nhân tương lai của phủ Chấn Uy tướng quân nhà ta, phu nhân nhà chúng ta thật sự rất đáng thương, ở trong Tân gia thế nhưng ngay cả cơm cũng không được ăn no.
”Kể từ đó người trong kinh thành cơ bản đều biết chuyện Tân Viễn không thích thứ nữ kia của mình —— nhiều năm như vậy, Bình Dương quận chúa chưa từng dẫn Nhị tiểu thư kia của Tân gia ra khỏi cửa!Nhưng cho dù vậy, bọn họ cũng không ngờ tới chuyện Tân Viễn này vậy mà lại không cho con gái của mình ăn cơm no.
Nghe thấy Chử quản gia nói như vậy, mọi người đều thổn thức không thôi.
Cho dù những lời mà Chử quản gia nói có thể là lời nói dối…… Vậy Chử quản gia lấy chuyện này để lừa gạt bọn họ, đối Chử quản gia thì có lợi gì chứ? Cũng chẳng có lợi gì cho Chấn Uy tướng quân?Hơn nữa, ở kinh thành cũng chưa từng có chuyện hai người này từng nói dối!Vì thế, lúc Lâm Danh Đường về nhà liền nhìn thấy mẫu thân của mình đang lau nước mắt.
“Nương, người làm sao vậy?” Lâm Danh Đường lo lắng hỏi.
“Danh Đường à…… Biểu muội của con ở Tân gia vậy mà ngay cả cơm cũng ăn không đủ no!” Lâm mẫu lại lau đi nước mắt: “Chỉ là tướng quân thật đúng là người tốt, vẫn còn nhớ rõ phải đưa cơm cho biểu muội con.
”Lâm Danh Đường: “……” Hắn ta quả thật cũng kinh ngạc không kém.
“Đúng rồi, chuyện của tướng quân và biểu muội của con thì tính như thế nào?” Lâm mẫu lại hỏi lại, sau đó bà ấy lại đánh giá con trai mình: “Danh Đường à, chờ việc này làm rõ rồi, con liền cưới biểu muội của con đi……”“Nương, người đừng nói bậy!” Lâm Danh Đường vội vàng ngắt lời của mẫu thân mình.
“Nói bậy cái gì? Chẳng lẽ con lại ghét bỏ biểu muội của con ư?” Lâm mẫu có chút tức giận.
.