Yêu Hậu - Xem Trẫm Thu Phục Nàng Thế Nào?!

Thường Tổng quản cười ha ha giải thích:"Đây là cung quy..."

Dung Tiêm Nguyệt đột nhiên nhớ ra cung quy của Đại Hạ có một quy định: nữ tử thị tẩm ở hậu cung, nếu ở cùng một nơi qua đêm quá bảy ngày thì đó chính là hồng nhan họa quốc. Cẩn thận ngẫm nghĩ lại, vị Hoàng Đế kia ở lại chỗ nàng cũng đã gần sáu ngày.

Hoá ra vừa nãy là nàng cả nghi quá rồi?

Nhưng nếu chuyện đó thật sự xảy ra thì chứng minh được gì chứ, có trời mới biết, hai chữ "Thị, tẩm" kia, đối với nàng mà nói vốn là cách xa tận chân trời góc biển!

Dung Tiêm Nguyệt nhếch môi cười:"Xin chuyển cáo đến cho Hoàng Thượng, nô tì tạ ân!"

Rõ ràng nụ cười đến ôn nhu và tuyệt hảo, nhưng đằng sau hai chữ "Tạ ân" ấy lại đủ lạnh lẽo khiến cho khóe miệng Thường Tổng quản khẽ run lên.

Là thật lòng "tạ ân" hay căn bản trong lòng vẫn còn hờn giận a!

Thường Tổng quản không dám biểu cảm cái gì, lên tiếng nịnh hót vài câu, liền xin cáo lui.

Sau khi Thường Tổng quản rời đi, bên trong Phượng Nghi Cung, vẫn còn vang lên tiếng giảng đạo khe khẽ của Hương Lan:"Nương nương, sợ là những lời này sẽ khiến cho hoàng thượng tức giận!"


Dung Tiêm Nguyệt nhướng mày đáp:"Hoàng Thượng lòng mang thiên hạ, làm gì có chuyện vì một nữ tử mà canh cánh trong lòng!"

"..."

.........

Dung Tiêm Nguyệt xoay người đi vào nội thất, Xuân Đào tự biết sẽ không nhiều lời, nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo lắng, than thở một tiếng.

Dung Tiêm Nguyệt gọi Xuân Đào lại bên mình.

"Người làm việc lớn, không câu nệ tiểu tiết! Hoàng Thượng là người đứng đầu thiên hạ, cả ngày bận rộn quốc sự, không có một ngàn, cũng có tám trăm! Nữ nhân hậu cung ai oán cái gì, cũng chỉ coi như chuyện cười nghe vui tai một chút thôi! Không cần thiết phải bận tâm!"

"Hơn nữa, nếu hoàng thượng sủng ái ta, nói không chừng lại chỉ coi ta là món đồ tình thú cũng nên! Chậc, nói nhiều vậy ngươi cũng không hiểu đâu!" Trên mặt Dung Tiêm Nguyệt mang theo một tia ửng đỏ, mặt mày ba quang mê người:"Tóm lại, nếu là một nam nhân bình thường thì chuyện tiểu nữ tử đột nhiên giận dỗi, khó chịu trong lòng là chuyện không thể tránh khỏi! —— đương nhiên, hoàng thượng không nằm trong số đó."

Cái gì gọi là đại nội hoàng cung, nói không chừng nơi đó còn ẩn nấp rất nhiều cao thủ, nàng tuyệt đối không thể để cho bất kỳ kẻ nào có thể nắm rõ nhược điểm của mình.

Xuân Đào nghe chữ hiểu chữ không, nhưng vì có lòng tin tưởng chủ tử mình nên nàng kiên định gật đầu:"Nô tỳ rõ rồi!"

Dung Tiêm Nguyệt lên tiếng khen ngợi:"Ngoan, sau này ta nhất định phải tìm cho Xuân Đào nhà chúng ta một gia đình khá giả, không để cho ngươi chịu oan ức đâu!"

"Nương nương —— "

Xuân Đào lập tức đỏ ửng mặt mày, đến vành tai cũng đỏ tía lên.

Dung Tiêm Nguyệt thấy vậy càng vui vẻ cười rộ lên.

Cho nên người nào đó mới vô tâm vô tư không biết đã chọc giận vị đế vương giận dữ! Bởi, không phải tự nhiên mà nó mọc lên cái cuốn ghi chép gọi là "Huyết Án thâm cung"!

Cho tới giờ, nàng vẫn chưa hiểu thấu được lòng dạ của người đàn ông cao quý này? Nếu như hắn thật sự có chút tình ý với "Dung Tiêm Nguyệt", thì chắc chắn hắn cũng không tức giận đến mức nổi trận lôi đình!


... Mà nếu như chọc giận phải hắn, cũng coi đó là ý muốn của nàng đi!

..................

Đại Hạ.

Thâm cung tiền đình.

Ngự thư phòng.

Ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn vang lên từng tiếng động dồn dập, phá tan sự yên tĩnh trong thư phòng, lại mang theo một luồng khí lạnh buốt đến chết chóc khiến người ta phải run sợ.

Thường Tổng quản cẩn thận lễ phép đứng một bên, lén lút liếc mắt nhìn chủ tử mình đang ngồi trên Long án.

Long bào uy nghiêm trang trọng, mắt phượng hơi chau lại, hàng lông mi dài hẹp chuyển động theo từng chớp động của đôi mắt càng thêm mê hoặc tựa như những con đom đóm sáng lấp lánh dưới bầu trời đêm hiu quạnh, tựa như ngàn sao óng ánh lập lòe trên trời không.

Từ khi hắn truyền đạt những lời của Hoàng hậu nương nương cho chủ tử mình thì Hoàng Thượng cứ giữ mãi tư thế như vậy, mặt mày như vậy.

Phải biết, Hoàng Thượng xuất hiện bộ dáng này chỉ khi đang mưu tính giải quyết triều chính,...


Còn giờ phút này, Thường Tổng quản dường như biết rõ cái gì đó.

"Hoàng hậu chỉ nói những này?" Dạ Lăng Cảnh chợt hỏi.

Thường Tổng quản vội vàng gật đầu:"Thưa vâng!"

Nếu như Hoàng hậu có nói thêm gì nữa, hắn nào không dám đề cập tới chứ!

Dạ Lăng Cảnh hơi mở to mắt, tròng mắt thoáng chốc rực rỡ.

Thường Tổng quản quan sát mà ngây ngốc.

Dạ Lăng Cảnh dường như nhận ra được điều gì, khóe môi chậm rãi cong lên, tiếng cười trong sáng chợt bật ra.

Như thanh tuyền thấm thủy, dào dạt bên tai, mịt mờ dư âm.

P/s: Cuối tuần có chương mới nha....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận