Phượng Nghi Cung.
Dung Tiêm Nguyệt dựa người trên nhuyễn tháp, buồn bực ngán ngẩm lật đi lật lại quyển sinh hoạt thường ngày, thỉnh thoảng ngáp một cái.
Nàng nhớ rất rõ, vì vị Hoàng Thượng kia không muốn đội trên đầu nàng cái tội danh "Họa quốc" nên bắt đầu ngày thứ bảy, ngày thứ tám, hắn đều qua đêm ở Tạ Chiêu Nghi, cùng Ý Quý Phi ngủ một ngày. Sau thời gian đó, công việc chủ yếu của hắn chính là xử lý quốc sự triều chính.
Khác với nàng được cho là "Bị ân sủng" thì ba vị mỹ nhân kia có vẻ rất biết điều, đáng nhắc hơn nữa chính là ba vị mỹ nhân đó đều không hề được ban thuốc.
Dung Tiêm Nguyệt buông quyển sổ xuống, bưng ly trà trên bàn nhấp một ngụm thưởng thức.
Cảm giác thơm ngọt ấm áp lan ra dạ dày nàng, khiến nàng không khỏi thoải mái.
Những tháng ngày tự do thế này mới lý tưởng a!
Mỗi ngày đều ăn no rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, không cần phải thêu thùa làm túi này nọ, không cần phải chuẩn bị cơm nước, không cần phải tốn công tốn của chuẩn bị nến này nến nọ mỗi buổi tối. Với một tinh thần thoải mái thế kia, đến da dẻ nàng cũng ngày càng trở nên láng mịn ra!
—— "Nương nương, còn một phút!"
Xuân Đào đột nhiên bạo dạn lên tiếng.
Phong hoa tuyết nguyệt trước mắt lập tức hóa thành hư ảnh, Dung Tiêm Nguyệt buông một tiếng thở dài.
Đặt ly trà xuống, quay sang tấm gương đồng nhìn trái nhìn phải dung nhan mình một chút.
Hôm nay chính là ngày mà phận Hoàng hậu như nàng phải ra mặt tiếp đón đám mỹ nhân trong hậu cung a.
......
Một phút sau, bên trong Phượng Nghi Cung, đã ngập tràn mùi hương son phấn quẩn quanh, sắc đẹp mãn thất.
Dung Tiêm Nguyệt một thân váy Mẫu Đơn hồng nhạt ngồi ở vị trí trung tâm, trên đỉnh đầu mũ Phượng Hoàng thoáng lay động.
Nàng uống trà, bày ra vẻ mặt ôn hòa cùng đám mỹ nhân kia.
So với lần họp mặt trước, các mỹ nhân phi tần khác đã nhìn nàng bằng con mắt khác, ai cũng tỏ vẻ hâm mộ và thân thiết với nàng hơn, đôi khi lại còn tỏ chút e ngại.
Chỉ có điều, nàng thừa nhận trí nhớ của mình hoàn toàn không đến nỗi tồi, nàng trơ mắt nhìn về phía ghế trống duy nhất gần đó.
Không lâu sau, ngoài cửa vang lên âm thanh bẩm báo:"Ý Quý Phi đến —— "
Làn gió mát nhẹ thổi, một vị mỹ nhân rạng rỡ xuất hiện ở cửa.
Cũng là bộ váy Mẫu đơn kết hợp với chiếc quần lụa xanh biếc mỏng manh, bên hông dùng sợi dây vàng yên la thắt thành chiếc nơ hình bướm tô điểm vòng eo tinh tế, hoàn mỹ không tỳ vết, tóc mai buông xõa đính thêm trâm cài phượng ngọc bích, trông kiêu diễm đến câu hồn người.
Mà đám mỹ nhân xung quanh, ngay khi vừa nhìn thấy Ý Quý phi, bầu không khí hài hòa ban nãy đều tan biến, mọi ánh mắt đều lén lút dồn về phía Dung Tiêm Nguyệt.
Sao y phục của Ý Quý Phi lại giống hoàn toàn của Hoàng hậu nương nương.
Sắc mặt Dung Tiêm Nguyệt khẽ biến, một giây sau lấy lại tinh thần.
Ý Quý Phi đến muộn hơn so với những vị mỹ nhân khác, nhưng nhìn đồng hồ nước bên góc tường, Dung Tiêm Nguyệt nghĩ, cái canh giờ này là vừa kịp lúc.
"Nô tì bái kiến Hoàng hậu nương nương —— "
Ý Quý Phi - Dung Tiêm Nhiễm hơi hạ người hành lễ.
"Đứng lên đi, ngồi!"
Các vị mỹ nhân ở đây bắt đầu lén lút nhìn nhau, so với lần gặp mặt trước thì lần này rõ ràng Hoàng hậu không mấy chào đón Ý Quý Phi.
Lông mày Dung Tiêm Nhiễm khẽ động, nàng cong môi cười, an vị tại vị trí của mình.
Sau khi đám cung tỳ Phượng Nghi Cung phụng dâng trà thơm, Dung Tiêm Nhiễm mới liếc nhìn y phục trên người Dung Tiêm Nguyệt, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
"A ~! Nô tì không biết hôm nay Hoàng hậu nương nương... Nô tì trở về thay ngay..."
Vừa dứt lời, Dung Tiêm Nhiễm làm bộ muốn đứng dậy rời đi thì Dung Tiêm Nguyệt chợt lạnh nhạt nói:"Thôi đi, chỉ là một bộ xiêm y, huống hồ, nó không hề giống!"
Nghe vậy, Dung Tiêm Nhiễm hé mắt quan sát bộ y phục trên người Dung Tiêm Nguyệt một cách cẩn thận.
Mà ở đây có một ít mỹ nhân cũng không dấu được tò mò mà so sánh bộ y phục của hai người họ.
Quả nhiên, hai bộ xiêm y này, nếu chỉ nhìn lướt qua thì rất giống nhau, nhưng đóa Mẫu Đơn đại hồng trên xiêm y Hoàng hậu lại lấp lánh ánh hào quang, mà của Ý Quý Phi thì chỉ phảng phất chất liệu vải.
Nếu không đem hai bộ xiêm y này ra so sánh thì phải công nhận giống nhau y đúc, nhưng bây giờ bị Hoàng hậu nương nương vạch trần, mắt liếc thấy đóa Mẫu Đơn trên người Ý Quý Phi ảm đạm phai mờ, khí chất cùng phong thái của nàng cũng vì đó mà giảm đi.
Sắc mặt Dung Tiêm Nhiễm trở nên có chút khó coi, nhóm mỹ nhân kia cũng biết điều, không dám lên tiếng bình luận này nọ.
Dung Tiêm Nguyệt vờ như không nhìn thấy ánh mắt đánh giá của đám đông phía dưới, thản nhiên ngồi trên ghế phượng, vui vẻ cười khanh khách.
Hành động và cử chỉ của nàng, càng bộc lộ phong thái cao quý và quyền lực của Dung Tiêm Nguyệt.
Đáy mắt Dung Tiêm Nhiễm sầm tối lại nhưng lại nhanh chóng giấu đi, ống tay áo giơ lên che miệng cười:"Đúng là vậy a! Hoàng hậu nương nương không nói thì suýt chút nữa dọa chết nô tỳ, dù sao tội "trùng y Phượng Nghi cung" cũng không phải tội nhỏ!"
Số lượng phi tần mỹ nhân ở chốn thâm cung kể ra cũng không phải ít, thậm chí họ còn có thân phận rất đặc thù. Loại tội "trùng y" thế này đã sớm được mọi người nghe qua và biết đến, xưa nay phi tần trong cung đều dùng chiêu này để trừng trị không ít các phi tần khác.
Ý Quý Phi thân là người đứng đầu hậu phi, lại xuất thân từ Dung gia, sao lại có khả năng vô tư không biết. Sợ là với mối quan hệ "thân thiết" giữa Ý Quý Phi và Hoàng hậu thì hai đến ba phần đóa Mẫu Đơn kia cũng là có người cố ý gây ra.
Mà với những lời Dung Tiêm Nhiễm vừa nói, trên mặt các vị mỹ nhân đều lộ ra vẻ quái dị. Không cần biết nguyên nhân xuất phát từ đầu, bọn họ cũng không dám bàn ra tán vào, có người lại cúi đầu không nói gì, cũng có người lén lút nhìn về phía Hoàng hậu.
Dung Tiêm Nguyệt chỉ khẽ mỉm cười, chậm rãi nâng chén trà lên, nhàn nhạ thưởng thức.
Dung Tiêm Nhiễm thấy thế, tròng mắt hơi đổi, lại làm ra vẻ giống như vừa nghĩ ra cái gì, miệng thốt lên:"Hôm nay lúc đi, Hoàng Thượng có nhắc đến Hoàng hậu nương nương!"
Động tác uống trà chợt ngừng lại, đồng thời đám mỹ nhân cũng chuyển tầm mắt lên người Dung Tiêm Nhiễm.
Nhắc đến Hoàng hậu nương nương đúng là chuyện đại sự, nhưng cần thiết phải chêm thêm câu "Lúc đi"?
Bộ ngươi cho rằng người ta không biết hôm qua Hoàng Thượng ngủ lại ở Lai Nghi Cung à!?
Dung Tiêm Nhiễm bày ra vẻ xấu hổ nhỏ giọng lên tiếng:"Nghĩ lại cũng là lỗi của nô tỳ, ngày ấy phải tự tay trao lại mới đúng. Hoàng hậu là người đứng đầu lục cung, bây giờ Hoàng hậu đã có đủ mọi quyền quyết định, cho nên chuyện quản lý lục cung, nô tỳ cũng sớm nên trao trả..."
Dung Tiêm Nguyệt nghe xong liền nhíu mày, nếu như nàng nhớ không lầm, lần trước không phải người này luôn miệng bảo Hoàng hậu nàng phải tránh xa khỏi cái chốn quyền lực hậu cung này sao!
"Muội muội nói gì vậy!" Dung Tiêm Nguyệt đánh gãy lời nàng, cảm giác hai chữ "Muội muội" mình nói ra dễ nghe một cách lạ thường.
"Nếu Hoàng Thượng đã giao lục cung cho muội muội quản lý, vậy đó chính là vì tin tưởng muội muội. Tuy bây giờ sức khỏe Bổn cung đã tốt lên, tuy nhiên bản tính còn lười biếng! Như vậy đi, nếu Bổn cung có cơ hội gặp được Hoàng Thượng, Bổn cung sẽ tự mình nói rõ với ngài sau! Cho nên, chuyện của lục cung, vẫn tạm thời làm phiền muội muội!"
Dung Tiêm Nguyệt thành khẩn nói khiến cho đáy mắt Dung Tiêm Nhiễm không giấu được một tia vui sướng vụt qua.
"Nếu Hoàng hậu nương nương đã nói vậy, nô tì cũng chỉ đành tuân mệnh!"
Dung Tiêm Nhiễm khom người lại.
"Khổ cho muội muội!" Dung Tiêm Nguyệt nói.
"Vì Hoàng hậu phân ưu, là phúc của nô tì!" Dung Tiêm Nhiễm cười càng dịu dàng, "Đúng rồi, nghe nói dạo trước Hoàng hậu có phái Xuân Đào trở về Dung phủ một chuyến, không biết sức khỏe của Tiết phu nhân đã tốt lên chưa?"
Khóe miệng Dung Tiêm Nguyệt hơi cong lên.
Nàng từng đọc một cuốn sách, trong đó viết nếu một nữ tử một khi gả vào nhà người ta thì sẽ đổi họ, trừ phi là vợ bé, không phải là chính thê thì mới giữ lại họ ruột của mình. Mà mẫu thân của "Dung Tiêm Nguyệt", ban đầu là vợ bé, nhưng vì nàng được Hoàng Thượng chọn ngồi lên vị trí Hoàng hậu cho nên Tiết di nương mới nhấc lên thành chính thê. Người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ xưng là "Phu nhân". Nhưng Dung Tiêm Nhiễm lại cố tình trào phúng nói thẳng loại danh xưng này.
"Có lẽ muội muội ở trong cung lâu quá nên quên mất mẫu thân của Bổn cung bây giờ là phu nhân của Dung Phủ sao?!"
Dung Tiêm Nguyệt nhàn nhạt nói, thoải mái giải thích:"Có điều, làm cho muội muội thất vọng rồi, lúc trước mẫu thân bệnh nặng, phụ thân đối xử vô cùng tử tế, cộng thêm sự quan tâm chăm sóc từ phía Hoàng Thượng cho nên bây giờ sức khỏe mẫu thân đã không còn vấn đề gì! Lần này Xuân Đào trở về có nói, trên dưới trong phủ người người ai cũng hoà hợp êm thấm, nghĩ thế chắc muội muội cũng yên tâm phần nào!"
Nghiễm nhiên, nghe qua thì ai cũng nghĩ Dung Tiêm Nguyệt chỉ đơn giản là kể chuyện phiếm trong nhà. Nào biết đến tai Dung Tiêm Nhiễm, đáy mắt chợt tối lại, đồng thời ý cười cũng trở nên cứng đờ.
Sau đó, các vị phi tần mỹ nhân bắt đầu cáo từ rời đi. Ý Quý Phi Dung Tiêm Nhiễm cũng khom người xin cáo lui, ngay thời điểm đứng dậy, Ý Quý Phi quét mắt âm trầm nhìn Dung Tiêm Nguyệt, bờ môi chậm rãi mấp máy.
"... Xem ra Hoàng hậu nương nương đang càng ngày càng hiểu quy cũ hơn đây!"