Khuôn mặt nhỏ nhắn của Xuân Đào lập tức nghệch ra.
Dung Tiêm Nguyệt nhìn sang, bật cười.
"Được rồi, cũng là do ta suy nghĩ không chu toàn, nhanh lấy về đi!"
Mấy ngày nay trong lúc rảnh rỗi, nàng nghĩ vẩn vơ mấy kiểu dạng y phục cùng với vài món trang sức, Xuân Đào xem qua xong lập tức chạy đi dặn dò người của Y Cục làm theo, giống như sáng nay, nàng khoác trên người bộ Mẫu Đơn lấp lánh kia, nó cũng có thể gọi là một trong số những thiết kế của nàng.
"Những thứ đó là ta tự nghĩ ra, ngươi xem nhìn có vừa mắt không!" Dung Tiêm Nguyệt nói.
"Vâng!"
Xuân Đào lên tiếng đáp, mặt không giấu được vui mừng xoay người đi lấy.
Trong mắt Dung Tiêm Nguyệt ánh lên ý cười nhạt.
Mặc kệ vị Hương Lan kia rốt cuộc là ai, vì sao phải nói câu đó với nàng, nhưng chí ít, ý tứ trong lời nói đó cũng miễn cưỡng xem như có chút thành khẩn.
Hiện giờ ở trong cung, cả trên dưới ai ai cũng e sợ nàng và cái vị Ý Quý Phi kia tranh sủng, thân là nhân vật chính trong giai thoại đó, nàng không thể nào phớt lờ để cho người kia tự tung tự tác, nếu không người khác nhìn vào lại nghĩ nàng không quá tận tâm đến hai chữ "tranh sủng" kia.
Kỳ thực đạo lý này nàng cũng hiểu, hoặc là bắt đầu cuộc chơi "cung đấu", hoặc là giả vờ cho qua mọi chuyện.
Rất nhanh, Xuân Đào liền đem số tư trang mà Dung Tiêm Nguyệt thiết kế đặt mua ở Y Cục trở về, Dung Tiêm Nguyệt lại bảo Xuân Đào gọi Hương Lan tới, chủ tớ cùng nhau tiêu khiển mấy món đồ kia, trong ngoài Phượng Nghi Cung, lại một trận náo nhiệt.
...............
Lai Nghi Cung.
"Chát —— "
Lanh lảnh một tiếng chói tai.
Bức rèm che khẽ lay động, ống tay áo hoa mạnh mẽ vung lên, hai gò má bên mặt Hương Ngọc in hằn rõ năm dấu tay.
Hương Ngọc cúi thấp đầu, biết điều quỳ gập người xuống đất:"Xin Quý Phi nương nương trách phạt!"
Dung Tiêm Nhiễm oán hận nhìn chằm chằm Hương Ngọc, khinh bỉ cười trào phúng:"Đương nhiên Bổn cung phải trách phạt ngươi, thân là tâm phúc của Bổn cung, bên trong Phượng Nghi Cung phát sinh chuyện lớn như vậy, ngươi thậm chí còn không biết! Nếu không phải vì nàng ta cố tình chỉ điểm, ngươi tính giấu Bổn cung đến khi nào? Muốn đem bản cung là làm trò cười sao?!"
Hương Ngọc cúi thấp đầu, không nhúc nhích.
Dung Tiêm Nhiễm liếc nhìn nàng, một tia ngoan độc thoáng lấp ló đằng sau con ngươi đầy trầm tĩnh:"Hôm nay cũng may chỉ có một cái áo, cùng với vài món đồ chơi không ra hồn, ngày mai cũng không biết là cái gì!! Bổn cung tin tưởng ngươi như vậy, ngươi lại báo đáp Bổn cung thế sao?"
"Nô tỳ tội chết!"
Hương Ngọc dập đầu, từng tiếng dập đầu trên đất, ầm ầm vang vọng.
Dung Tiêm Nhiễm híp mắt, nhìn lên vầng trán đã đỏ sậm màu máu của Hương Ngọc, sau đó dần dần chảy ra vết máu dài.
"Đứng lên đi!"
Dung Tiêm Nhiễm cuối cùng cũng mở miệng, nàng nhấc cánh tay của mình lên, lông mày nhướng về phía chỗ cửa ra, cũng không thèm nhìn Hương Ngọc một chút, lạnh giọng lên tiếng:"Bổn cung không muốn mang tiếng xấu là trách phạt hà khắc hạ nhân!"
"Nương nương nhân từ! Nô tỳ không dám vọng ngôn!"
Hương Ngọc dừng động tác, nâng người dậy.
Trên gương mặt nhỏ nhắn tú lệ bởi vì xuất hiện vết máu lăn dài nên trông sắc mặt hiện ra mấy phần trắng bệch.
Dung Tiêm Nhiễm nhàn nhạt liếc mắt, xua tay:"Lui xuống đi!"
"Vâng!"
Hương Ngọc khom người lui xuống.
Khóe mắt Dung Tiêm Nhiễm nhìn theo bóng dáng Hương Ngọc rời đi, khóe môi đầy ngoan độc chậm rãi cong lên, cười như có như không.
Dung Tiêm Nhiễm nàng, là nữ nhi của Dung gia, nhất định sẽ là Hoàng hậu của Đại Hạ.
Cho nên, đừng ai nghĩ đến chuyện thay thế vị trí đó của nàng!
Ai, cũng không thể!