Trâm vàng sắc bén xẹt qua đầu ngón tay nàng, khóe môi Dung Tiêm Nguyệt khẽ mím chặt.
............
Tiền triều.
Đèn đuốc sáng trưng.
Bên ngoài ngự thư phòng, tiếng bước chân vang lên ngày một rõ rệt.
Cửa điện mở ra, một đoàn người xuất hiện, dẫn đầu là một thân long bào màu đen tuyền Hoàng Đế Dạ Lăng Cảnh trên mặt mang theo ý cười vui sướng, trực tiếp ngồi xuống Long án.
Thường tổng quản theo sát phía sau cũng nở nụ cười rạng rỡ, đồng thời tay cũng lanh lẹ dâng trà thơm.
Dạ Lăng Cảnh nhận lấy, thuận miệng hỏi:"Giờ nào rồi?"
Thường Tổng quản cúi thấp đầu đáp:"Giờ Tuất rồi ạ!"
Dạ Lăng Cảnh hơi gật gù:"Bên kia thế nào rồi?"
"Đã ngủ! Có điều, đèn còn sáng!"
Con ngươi Dạ Lăng Cảnh lóe lên một tia sáng, khóe môi cong lên: "Lui xuống đi!" Dạ Lăng Cảnh đặt ly trà xuống bàn dặn dò.
"Vâng!"
Thường Tổng quản lui ra, đóng lại cửa điện.
Dạ Lăng Cảnh nhìn cánh cửa điện dần khép lại, trên gương mặt tuấn mỹ kia lại không nhịn được cong khóe môi cười một cách đầy thâm ý.
Hắn chậm rãi rõ nhẹ đầu ngón tay lên bàn.
Ánh nến cũng theo tâm trạng của hắn mà nhảy múa, đột nhiên một bóng người áo đen thình lình xuất hiện trước Long án.
Bóng người kia không lên tiếng, lặng im quỳ xuống.
Dạ Lăng Cảnh thâm ý nhìn tên hắc ý nhân kia, thấp giọng nói:"Đi đi!"
Hắc y nhân nhận mệnh, nhấc gối đứng lên.
"Cẩn thận chút! Nàng rất nhạy bén!"
Hắc y nhân cúi đầu, rất nhanh biến mất ở trong thư phòng.
Trả lại bầu không khĩ yên tĩnh trong thư phòng, Dạ Lăng Cảnh cầm lấy một quyển sách trên Long án.
Đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, quyển sách từ từ mở ra.
Một bức tranh chân dung của mỹ nhân thình lình hiện ra.
Mỹ nhân bên trong thoạt nhìn dáng dấp mới bảy, tám tuổi, trên gương mặt non nớt mang theo mị hàm xuân thủy, sắc mặt trong trẻo như làn nước mùa thu, khoác trên người bộ áo choàng màu trắng thêu hình hoa Mẫu Đơn, trâm cài hình hoa mai điểm xuyến trên mái tóc màu đen tuyền bóng mượt, nhìn qua trông rất sống động.
Dạ Lăng Cảnh lấy tay vuốt ve lên bức họa, khóe môi thấp thoáng ý cười mị hoặc sâu xa.
"Tiêm Tiêm..."
.........
Phượng Nghi Cung.
Đèn đuốc vẫn còn thắp sáng.
Trên chiếc giường to lớn, Dung Tiêm Nguyệt trằn trọc trở mình.
Rõ ràng rất muốn ngủ, nhưng không tài nào ngủ được.
Chóp mũi giống như cảm nhận được mùi hương quen thuộc, nhưng nến trong phòng vẫn còn thắp sáng, trên giường cũng chỉ có mình nàng.
Là nàng lo xa, hay vì trong lòng có nỗi niềm bất an!?
Dung Tiêm Nguyệt mơ mơ màng màng nghĩ, mãi đến khi nghe được tiếng đề chuông vang lên báo hiệu canh ba đã điểm bên ngoài. Cả người đang trong tư thế căng thẳng chuẩn bị chiến đấu dần dần thả lỏng, bàn tay đặt dưới gối cũng không có ý định thu về.
Cuối cùng, nàng vẫn chọn ngủ.
Ngay ở nàng ngủ một khắc đó, ánh nến đột nhiên lay động lại, tựa hồ có cái gì thoáng một cái đã qua.
————————————————————
Sáng sớm.
Dung Tiêm Nguyệt mơ màng đưa mắt nhìn trần nhà, một lát sau mới hoàn toàn tỉnh lại.
Trong phòng được bao phủ bởi ánh nắng ấm áp của buổi bình minh.
Chóp mũi ngập tràn mùi hương Long Tiên, nồng nặc, bao phủ.
Dung Tiêm Nguyệt nhợt nhạt hít một hơi, nàng quay đầu.
Ở ngay bên đầu giường, một người nào đó yên lặng, một tay chống cằm, tay còn lại vân vê mái tóc đen mượt xõa dài trên gối, ánh mắt mang theo một tia mê đắm nhìn nàng, sủng nịch dưới đáy mắt vô tình lộ ra.
"Hoàng Thượng!" Dung Tiêm Nguyệt có chút ngạc nhiên, theo bản năng mở miệng.
Dạ Lăng Cảnh ôn nhu nhìn nàng bày ra bộ dáng mơ hồ còn chưa tỉnh ngủ, sủng nịch cười đáp:" Rốt cuộc Hoàng hậu cũng đã chịu tỉnh dậy!"
Dung Tiêm Nguyệt lúng túng né tránh ánh mắt hắn, chống tay ngồi dậy.
Không biết có phải là ảo giác hay là lý do gì khác, nàng cảm thấy khi ánh mắt đối phương vừa lướt qua bộ cánh mỏng hơi xộc xệch trên người nàng, một nguồn nhiệt nóng rực bùng cháy lên, giống như muốn đốt sạch bộ xiêm y trên người.
Suy nghĩ một chút, nàng quyết định hờ hững không nói gì. Chỉ cho đến khi vị Hoàng đế tuấn mỹ từ trong tay bưng đến một bát thuốc, sắc mặt nàng thoáng thay đổi.
Dung Tiêm Nguyệt nhìn chén thuốc, sau đó ngẩng đầu lên đối diện nhìn đối phương.
Nét phong tình liễm diễm vừa rồi lập tức biến mất, đáy mắt xuất hiện một tia sắc bén lãnh tình nhàn nhạt khiến da đầu nàng có chút tê rần.
Người đời nói không sai, gần vua như gần cọp!
Từ trước đến nay, việc mang thuốc luôn là Thường Tổng quản phụ trách, hôm nay tự dưng người này lại tự mình động thủ.
Dung Tiêm Nguyệt hít một hơi thật sâu, mùi vị cay đắng lập tức xông thẳng vào khoang mũi, khiến cổ họng nàng khó chịu từng cơn.
Nàng dám xác định, bát thuốc này, so với bình thường, đắng hơn gấp nhiều lần.
Dung Tiêm Nguyệt mím môi, nhận lấy chén thuốc, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Mùi vị đắng ngắt ập thẳng vào cổ họng, nàng rất muốn ói ngay thời điểm đó.
Nhìn thấy Dung Tiêm Nguyệt tỏ vẻ khó chịu ra mặt, Dạ Lăng Cảnh nhíu mày quan sát, sau đó đưa mứt hoa quả lên.
Dung Tiêm Nguyệt liếc nhìn, không hề nhận lấy.
Dạ Lăng Cảnh nhìn chằm chằm nàng, quanh thân ngập tràn hàn băng lạnh lẽo.
Dung Tiêm Nguyệt biết đây là điềm báo đế vương sắp nổi giận muốn bạo phát, mà nàng, cũng chẳng khác gì miệng núi lửa, rất muốn phun trào hết tất cả những gì mình phải chịu đựng kiềm nén.
Nàng nhấc mi, trong mắt thấp thoáng long lanh ánh nước, viền mắt cũng có chút đỏ ửng.
"Hoàng Thượng có thể nói cho nô tỳ biết rốt cuộc đây là thuốc gì không? Hoàng Thượng đối xử với nô tỳ cũng giống như những phi tần khác như vậy sao? Hoàng Thượng, thật sự yêu quý nô tỳ sao?"
Vừa dứt lời, quanh thân Dạ Lăng Cảnh như được phủ thêm một tầng khí lạnh đầy sát ý.
"Hoàng hậu, nàng giỏi lắm!"
"..."
Dung Tiêm Nguyệt run lên, giống như bị lời của đối phương dọa một phen, tiếng nghẹn ngào thi thoảng chực trào ra khỏi cổ họng.
Dạ Lăng Cảnh híp mắt, nhấc người dậy, mứt hoa quả trong tay trực tiếp ném xuống đất.
Thường tổng quản đứng phụng dưỡng bên ngoài cũng lập tức quỳ xuống đất.
Dạ Lăng Cảnh cũng không thèm để mắt tới, xốc liêm trướng lên rời đi.
Thường Tổng quản vội vàng đứng dậy theo đi ra ngoài.
Ngoài điện, đám cung tỳ sợ hãi quỳ rạp xuống.
Qua lớp cửa sổ, Dung Tiêm Nguyệt nghe được tiếng quát lạnh của vị Hoàng đế tuấn mỹ đang đứng bên ngoài:"Cố gắng bảo vệ Hoàng hậu của các ngươi! Nếu Hoàng hậu có chuyện gì, trẫm muốn đầu của các ngươi!"
"Nô tỳ không dám..."
Cung tỳ từ trên xuống dưới đều lập tức cúi đầu hoảng loạn nhận mệnh, Hoàng Đế cũng sải bước rời đi.
Không lâu sau, Phượng Nghi Cung khôi phục về sự yên tĩnh vốn có của nó.
Thậm chí đến cả tiếng côn trùng kêu cũng có thể nghe được.
Qua một hồi lâu, bên ngoài cửa có tiếng cước bộ nhẹ nhàng đi tới, dường như là muốn đi vào bên trong.
"Đi ra ngoài!"
Dung Tiêm Nguyệt quát lên, từ trên giường ném xuống cái gì đó.
Tiếng vang lanh lảnh, vật kia trực tiếp ném lên cửa, lúc này Dung Tiêm Nguyệt mới nhận ra thứ mà mình ném đi chính là chiếc trâm vàng nàng giấu dưới gối đầu giường.
Dung Tiêm Nguyệt cong khóe miệng, tối hôm qua cây trâm này không phát huy tác dụng được, thật khéo, hôm nay có thể dùng tới.