Yêu Hồ Bạch Lang Ân A Lạp Huyễn Thế


“Chào mừng các thí sinh đã đến với vòng chiêu sinh.”Vị giảng sư đứng trên một cái bục lớn, đằng sau là một cổng thời không cực đại có thể nhìn xuyên vào bên trong.“Vòng chiêu sinh diễn ra ở rừng U Linh.

Trong rừng U Linh sẽ có tổng cộng 256 lệnh bài, được trấn giữ bởi các quái thú.

Khi lấy được lệnh bài, ngươi phải tiếp tục sinh tồn thêm 2 ngày trong khu rừng này, nếu có thể sống sót, ngươi liền được nhập học.”Chỉ có 256 lệnh bài? Ở đây thí sinh cũng lên tới gần 5000 người, chỉ lấy 476.

Có quá hà khắc như vậy không.

Hơn nữa, nếu ở trong khu rừng đó thêm hai ngày, khả năng bị đánh úp đoạt đồ là rất cao, năng lực yếu rất có thể mất mạng.“Vậy nếu chúng ta gặp nguy hiểm đến tính mạng thì sao?”“Đừng lo, các ngươi sẽ được phát một vòng tay lục bảo, trên đó có một viên lục châu, nếu ngươi gặp nguy hiểm, chỉ cần đập vỡ nó, liền có thể quay trở về.”Vị giảng sư nhìn từ trên xuống, ánh mắt dừng lại trên người nàng.

Cặp đồng tử đen tuyền khiến người khác khó đoán được hắn đang nghĩ gì, nàng cũng nhìn hắn, ngươi nhìn ta ta liền sợ sao, không có chuyện đó đâu.“Vòng chiêu sinh sẽ diễn ra trong 7 ngày.

Các ngươi sẽ được đưa vào sau một khắc nữa, tùy tiện chuẩn bị đi.”Giảng sư thu lại ánh mắt dò xét của mình, quay vào trong.

Nàng có chút khó hiểu, từ khi trói buộc thực thể yêu khí để làm nữ nhi Y Hà Liễm, tóc và mắt của nàng bị đổi thành màu xám tro giống của hắn, không có chút lòe loẹt đặc trưng nào cả, sao tên giảng sư kia lại nhìn trúng nàng.“Lộ Lộ.”A Dực lay lay người nàng, đem nàng về từ dòng suy nghĩ.

Một khắc sắp hết rồi, nàng lại chưa làm được gì cả.

A Dực sợ rằng vết thương của nàng lại tái phát, liền lo lắng dặn dò.“Khi vào đó ta sẽ đi tìm ngươi.”“Không.

Vị trí đến của chúng ta khác nhau, khi tìm được lệnh bài rồi thì đi tìm ta.”A Dực gật đầu, hắn ngồi dưới đất kiểm tra mấy món vũ khí mới mà Y Càn Nguyên truyền thụ lại, những món vũ khí này là gặp lần đầu, nhưng hắn lại cảm thấy rất quen thuộc, thần kì là hắn cũng biết cách sử dụng, nhưng vào đó, mang một thanh kiếm là đủ.

Ân A Lạp ngồi bên cạnh cũng tò mò động chạm vào mấy thứ đó, liền bị linh khí sắc bén của nó làm cho đứt tay.“Đừng động.”Nàng có chút không vui, A Dực thì được cho nhiều vũ khí như thế, nàng lại bị thu lại vũ khí.

Bạch chiết phiến của nàng bị thu về, lại trả cho nàng một cung tên và một cặp nguyệt đao.

Dù là vũ khí thượng hạng đi nữa nhưng nàng không quen dùng nha.“Ta cho ngươi dùng, cho ngươi dùng nhé?”A Dực nhìn nàng phụng phịu ghen tị, liền lúng túng.

Có phải lời nói lúc nãy làm nàng giận không, mấy cái vũ khí này hắn không xài cũng được.

Liền cho nàng hết.

Nhưng nàng cầm mấy cái này làm gì chứ, cũng đâu có biết xài.

Cung tên và nguyệt đao đều được Y Hà Liễm chỉ dạy, còn kiếm, đao như này nàng thật sự không biết chút gì a.“Không cần đâu.

Ta cũng không biết dùng.”“Đã đến giờ.

Mọi người xin đứng cách nhau một chút.”Quang mang bao phủ, sáng đến chói mắt, chớp mắt khung cảnh sơn thủy hoang dại liền hiện ra.

Ân A Lạp lấy đà phóng lên cây.“Á! Ngươi muốn làm gì?”Một tên dáng người thư sinh từ đằng xa chạy lại, đằng sau là một tên đô con với tay túm lấy áo hắn.“Làm gì à.

Lão tử dọn đường để vào học viện thôi.”Ân A Lạp nhíu mày, nhưng không hề ra bất kì động thái nào, nàng muốn xem xem bọn chúng làm gì.

Tên thư sinh bị đè xuống đất, vòng tay bị giật lấy, một phát vỡ nát, hắn liền biến mất, quay trở lại học viện.

Ồ, thủ đoạn có chút dơ bẩn nha.

Vậy thì cho tên này về luôn thôi.Nàng lôi ra một túi hương, gõ gõ vài phát để bột phấn rơi xuống người kẻ kia, đồng thời để hắn phát giác ra nàng trên cây.

Nàng muốn lợi dụng hắn một chút.“Con nhóc kia.

Ngươi bỏ thứ gì lên người lão tử?”“Một câu lão tử, hai câu lão tử.

Cậu ấm được nịnh bợ đến mức già nua như vậy sao?”Nàng ngồi vắt vỏng trên cây, mặt nạ thiết đã được trang bị lên từ lúc nào, nhìn hắn khinh bỉ.

Tên đô con bị chọc giận, liền giậm chân đấm ngực mấy cái, lao lên đuổi theo nàng.

Phía trước là động xà tinh, linh thú thất tinh, chắc chắn sẽ nắm giữ lệnh bài.

Nàng vừa rồi đã thả bột làm từ da rắn lên người hắn, vừa hay dẫn đến có thể giúp nàng tận dụng.“Có giỏi thì đừng chạy!”Tên đầu to cầm rìu ném về phía nàng.

Ân A Lạp lách người một cái, liền thuận tiện dẫm lên lưỡi rìu phi về phía trước.

Đến gần động rắn, nàng đột nhiên mất hút, để lại một tên đô con đứng trong bầu khí quyển khí độc.“Chết tiệt.

Con nhóc kia, mau ra đây!”Ha.

Thỏ đã vào hang, giờ chỉ cần đợi cọp ra xơi thôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui