Edit: V.O
"Vậy yêu thì sao, chẳng lẽ yêu là có thể tùy tiện giết sao?"
"Yêu làm ác, sẽ phải thu."
"Ngươi không cảm thấy quá không công bằng sao? Tại sao yêu làm ác sẽ bị thu, người trong thiên hạ còn vô tình tàn nhẫn hơn yêu! Có người ngay cả người thân của mình cũng giết..." Giọng của ta hơi có chút run rẩy, cơn tức vọt lên trong lòng.
"Cho nên phải cứu mọi người."
"Nếu như để ta làm người không bằng cầm thú, ta tình nguyện vĩnh viễn làm yêu quái." Loại người như Hướng Tần Thụy, không bằng cầm thú!
"Sớm ngày tu thành chính quả thoát khỏi yêu đạo mới phải."
"Ta không muốn tu thành chính quả, nếu như có thể, ta sẽ giết tất cả những người không bằng cầm thú trong thiên hạ." Ta nắm chặt quả đấm. Loại người như vậy chết một vạn lần cũng không thể chuộc tội!
"Xà Yêu! Nếu ngươi làm ác, bổn tọa sẽ thu ngươi!" Hòa thượng đánh một phát xuống mặt đất.
Ta sửng sốt, tỉnh táo lại. Mới vừa rồi ta đã nói gì, lại bị hận thù xông lên choáng đầu. Chờ ta nhớ ra, ta mới nhìn thấy hòa thượng đang nhìn ta. Hắn nói muốn thu ta? Tim hơi chua sót: "Hừ, quả nhiên là hòa thượng bắt yêu." Ta đứng dậy: "Thu ta? Hừ, vậy ngươi cũng phải có bản lĩnh đó!"
"Xà Yêu, ngươi tự lo đi." Giọng hòa thượng rất lạnh nhạt, là đang đuổi ta đi sao? Hừ, hòa thượng thối qua cầu rút ván, ai thèm ở đây! Ta sải bước đi ra khỏi ngôi miếu đổ nát.
Nhánh cây thổi mạnh vù vù, đột nhiên ta cảm thấy có chút lạnh, trên mặt lạnh như băng.
Ta lại, chảy nước mắt...
Ta đã xa tỷ tỷ năm ngày rồi. Vừa vào cửa, đã nhìn thấy tỷ tỷ không ngừng đi tới đi lui ở trước cửa.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện? Ta chạy tới: "Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?"
"Tiểu Thanh?" Tỷ tỷ thấy ta, kéo tay của ta, lo lắng nói: "Tiểu Thanh, rốt cuộc muội đã chạy đi đâu? Tỷ lo gần chết!" Nàng cau mày trách.
"À, muội đi ra ngoài dạo, ham chơi chút quên thời gian." Chuyện cho tới bây giờ cũng chỉ có thể nói như vậy, cũng không thể nói cùng với Pháp Hải kia, có lẽ tỷ tỷ sẽ lại càu nhàu muốn chết.
"Tiểu Thanh! Đừng có lần sau nữa, tỷ còn tưởng muội đã xảy ra chuyện gì đó." Tỷ tỷ giả bộ tức giận.
"Tỷ tỷ, muội đói bụng." Ta nắm tay nàng, nói sang chuyện khác.
"Muội đó." Tỷ tỷ thở dài, bày tỏ bất đắc dĩ với ta: "Chúng ta vào đi thôi, tỷ đi làm chút gì ăn cho muội."
"Tỷ tỷ tốt nhất. Hiền thê lương mẫu!"
"Từ lúc nào thì miệng trở nên ngọt như vậy rồi." Tỷ tỷ chọt trán ta, nói: "Đúng rồi, nhắc tới còn có một việc. Có một người tên là Nghiêm Lộ Thành tới tìm muội nhiều lần." Tỷ tỷ nhìn về phía ta: "Tiểu Thanh, có phải muội chọc phiền phức gì không?"
"Nghiêm Lộ Thành? Ai vậy? Muội không biết." Ta nghĩ lại nghĩ, vẫn không biết rốt cuộc Nghiêm Lộ Thành là nhân vật như thế nào.
"Không biết? Không thể nào, hắn chỉ rõ muốn gặp muội." Tỷ tỷ có chút không tin nhìn ta.
"Tỷ tỷ, muội đã nói muội không nhận ra. Được
//