Yêu Hoàng Thái Tử


"Tiểu tử, ngươi không cần nhìn, cho dù ngươi nhìn cả đời, hắn cũng sẽ không trả lời ngươi, ngoại trừ là cùng tộc , cách nào cũng không được. . ." Một đạo thanh âm lười biếng đột nhiên từ phía sau Lục Thiếu Du đột nhiên vang lên. "Đã bao nhiêu năm, mười vạn năm, một trăm vạn năm? Hay là nhiều hơn. . ? Bản thân ta đã nhớ không rõ, rốt cục giờ cũng thấy được yêu sống, nghĩ không ra lại là một yêu tộc. Hắc hắc. . . Nghĩ không ra. . . ." Đạo kia thanh âm đột nhiên lại ngừng lại, tựa hồ ở cảm khái điều gì đó.
Lục Thiếu Du như rơi vào một cổ thần vận thâm trầm rộng lớn khó có được, kết quả là đạo thanh âm giống như con heo lười này chặt đứt "Ngộ" của Lục Thiếu Du, Lục Thiếu Du thấy cảm giác ngộ đạo của hắn bị chặt đứt, trong lòng không khỏi căm tức vạn phần, nhưng sau khi nghe câu nói kia, hắn như bị một thùng nước lạnh tưới từ đầu tới chân, phải biết rằng có thể ở chỗ này ngây ngốc mười vạn năm, thậm chí trăm vạn năm, tuyệt đối không phải mặt hàng tầm thường, đương nhiên cái này cũng không nói lên Lục Thiếu Du sợ người kia, ngược lại là khi Lục Thiếu Du nhìn thấy người mạnh hơn mình thì một lòng háo thắng mãnh liệt dâng lên( =.= trẻ trâu), từ lúc đi tới thế giới này, Lục Thiếu Du có một cảm giác nghịch thiên muốn chiến thiên, cuồng ngạo không kiềm chế được, Lục Thiếu Du ngầm phỏng đoán đây là bản năng hiếu chiến của yêu tộc dựng dục tạo thành. Thế nhưng không có nghĩa là tự cao hay ngu ngốc, khi thực lực bản thân vẫn chưa đủ cường, Lục Thiếu Du chắc chắn sẽ không vô cớ đi khiêu khích.
"Tiểu tử, nghĩ không ra a, ngươi còn có thể ẩn nhẫn, nếu như vừa rồi ngươi có biểu lộ ra nửa điểm bất mãn, lão tổ ta liền trực tiếp cách không đánh ngươi chết" Đạo thanh âm này lần thứ hai ở bên tai Lục Thiếu Du vang lên, thỉnh thoảng lại hiển lộ ra một tia sát ý mãnh liệt, làm Lục Thiếu Du đổ một trận mồ hôi lạnh chảy ròng ròng (*tên này yếu tờ r*m thật chớ^^, hở tí lại đổ mồ hôi)."Tiểu tử ngươi mới vừa rồi khẳng định rất tức giận vì ta cắt đứt ngộ đạo của ngươi a. . ?"
"Không dám, không dám, " Lục Thiếu Du luôn miệng nói, nhưng trong lòng thì cực kỳ khiếp sợ, đạo thanh âm này tự nhiên có thể đoán được suy nghĩ trong lòng mình!
"Tiểu tử, ta lại nhắc nhở ngươi, ngươi nếu như vẫn tiếp tục như vậy, chỉ có một con đường chết!" Đạo thanh âm kia vẫn tiếp tục nói.
Trong lòng Lục Thiếu Du không khỏi một trận khiếp sợ, nhưng vẫn cố kiềm chế tâm thần, nghe hắn nói tiếp, thanh âm kia hỏi: "Ngươi có đúng hay không cảm thấy mình chỉ cần theo dõi người nọ bản thân liền có thể hóa thân đại đạo?"
Lục Thiếu Du cúi đầu ngưng thần suy tính, tựa hồ đúng theo lời hắn nói, mình lúc nhìn đạo nhãn thần kia, tựa hồ va chạm vào sát biên giới của thế giới đại đạo cao nhất, cảm giác dường như có thể trong nháy mắt mọc cánh phi thăng thành tiên.
"Ngươi nếu cứ tiếp tục cảm ngộ, chỉ có hôi phi yên diệt! Bởi vì ngươi còn xa xa không có khả năng chịu đựng được trình độ đại đạo đó! Tiếp nhận rồi chỉ có một con đường chết!" Đạo thanh âm kia cười lạnh nói.
Lục Thiếu Du vừa nghe thấy, mồ hôi lạnh không khỏi chảy ròng ròng.
"Xin hỏi tiền bối là vị cao nhân nào. . ?" Lục Thiếu Du ôm quyền đánh một chắp tay hướng đạo thanh âm kia nói cám ơn, sau đó cao giọng hướng về hư không nói, "Xin cho ta được thấy mặt."
"Hắc hắc, tiền bối ta, dung mạo có thể so với Phan An, vượt qua Tống Ngọc, có một không hai cổ kim ( =.=, 2 tên này người địa cầu mà). . . Trên trời chỉ có một, dưới đất tuyệt đối không có, làm xấu hổ ngàn vạn anh hùng, Thần Trư đại nhân!" Đạo thanh âm kia đáp cực kỳ trơn trượt. (Anh em bát giới cmnr )
Lục Thiếu Du khóe miệng một trận co quắp, da đầu một trận tê dại, Thần. . . Trư tiền bối! ? Cùng mình đối thoại dĩ nhiên là ... heo! Lục Thiếu Du cố nhịn cười, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nghĩ không ra là Trư tiền bối. . ."
Lục Thiếu Du lời còn chưa nói hết, đã bị Thần Trư cắt đứt, chỉ nghe được Thần Trư quát: "là Thần Trư đại nhân, Thần Trư đại nhân!"
Lục Thiếu Du ngẩn ra, nhưng vẫn là đón lời của hắn nói ra: "Dạ dạ dạ, Thần Trư. . . Thần Trư đại nhân!" Lục Thiếu Du trong lòng một bên nhanh chóng tính toán, vừa nghĩ làm thế nào đem tên đại nhân này đả động, làm nó thay mình bán mạng. Hừ, dám để cho ta Lục Thiếu Du gọi ngươi một tiếng đại nhân, đến lúc đó để cho ngươi liều sống liều chết bán mạng cho ta!"Chẳng biết Thần Trư đại nhân, hiện ở nơi nào, tiểu yêu đạo hạnh còn thấp, dò xét không ra vị trí cụ thể của ngài, xin Thần Trư đại nhân vui lòng chỉ điểm một ... hai ...."
"Ân, tiểu tử, công phu vỗ mông ngựa thật là tốt. . ." Thần Trư cực kỳ hưởng thụ thoải mái hừ một tiếng nói, "Bất quá ta biết ngươi là đang nịnh nọt ta, điểm tiểu tâm kia của ngươi bổn Trư hoàn nhìn không thấu sao?, bằng không bổn Trư đã sống uổng phí nhiều năm rồi! Thế nhưng mà. . . Ta thích, bổn Trư đại nhân chính là như vậy, trên trời dưới đất, trong thiên hạ, chỉ có bổn Trư đại nhân."
Lục Thiếu Du không khỏi lúng túng nhất thời lại đổ mồ hôi lạnh trên trán ( ==*, lại mồ hôi, chắc main vừa yếu tờ r*m vừa phong thấp), nghĩ không ra đầu heo này tự nhiên lại thông minh như vậy! Thiếu chút nữa là bị phát hiện, xem ra phải cẩn thận một điểm, nếu mà bị phát hiện là tiêu mịe. Cũng may Lục Thiếu Du nịnh bợ vừa vặn vỗ mông đúng chỗ , làm đầu heo này hắn trái lại khá hưởng thụ.
"Tiểu tử, ngươi cần phải nghe cho kỹ, muốn gặp được bổn Trư đại nhân, ngươi phải dựa theo lời bổn Trư đại nhân nói, đi nhầm một bước, thì chờ người nhặt xác đi" Thần Trư đại nhân chậm rãi truyền âm cho Lục Thiếu Du nói.
Lục Thiếu Du đáy lòng nghi hoặc, đối với lời nói của Thần Trư đại nhân cảm thấy phi thường hồ nghi, Thần Trư giọng nói dường như rất thận trọng, tựa hồ còn có một tia lo nghĩ, gấp gáp. Tuy rằng nó che giấu vô cùng tốt, nhưng vẫn bị Lục Thiếu Du phát hiện. Điều này làm cho Lục Thiếu Du càng thêm nghi ngờ, nếu Thần Trư đã sống hơn trăm vạn năm tự nhiên lại có loại tâm tình này. . ? ! Nếu như hắn thật sự muốn gặp mình đã trực tiếp vận dụng đại thần thông đem mình tới mới đúng chứ. . . ?
Thế nhưng Lục Thiếu Du còn cố kiềm chế sự nghi ngờ của mình, dựa theo lời Thần Trư nói nhất nhất đi làm.
Lục Thiếu Du đi hơn mười bước, trong mắt cảnh sắc hoàn toàn biến đổi, khắp bầu trời, lưu sa biến thành một cây cầu nước nhỏ, nước chảy róc rách chậm rãi vòng quanh tùng lâm xanh biếc, điều này làm cho không khí trầm lặng của tùng lâm lập tức sinh ra vài tia sinh cơ, duy nhất có một điểm không hòa hài là phía bên phải có mấy cây thạch trụ cô liêu, tản ra sát khí dày đặc, sát khí kinh khủng làm Lục Thiếu Du căn bản không dám tới gần thạch trụ.
"Thần Trư đại nhân. . . Thần Trư đại nhân" Lục Thiếu Du nhẹ giọng kêu lên, "Tiền bối, ngươi ở đâu. . ."
"Tiểu tử ngươi là ngu thật hay giả ngu vậy hả? Ây da thật là đần quá đi mà! Làm sao lại có kẻ đần như vậy được hả !" Một đạo thanh âm lười biếng quen thuộc lần thứ hai xuất hiện ở bên tai Lục Thiếu Du, "Ta ở chỗ này a! Đồ ngu! Ngươi loại này đồ ngu làm sao có thể cảm nhận được Vạn Cổ Hồi Mâu (*muôn đời ngắm nhìn) của người kia. .? Không nghĩ ra, không nghĩ ra loại tư chất này lại có khả năng tu luyện! Vẫn chỉ có bổn Trư đại nhân thông minh tuyệt đỉnh, tư chất siêu phàm, kinh thế hãi tục, ức ức chỉ có một a! Thế nào mà người kia trước đây lại không coi trọng ta (thêm 1 thánh ảo tưởng ==! ). . . !"
Nghe được Thần Trư điên cuồng oán giận, Lục Thiếu Du trên đầu không khỏi một trận mồ hôi ( =.= )! Đầu này heo thật sự là cực phẩm! Tự kỉ thành thánh cmnr!
Lục Thiếu Du vận song đồng, trong con ngươi bắn ra hai đạo thần quang, lần này rốt cục mới phát hiện chỗ ẩn thân của Thần Trư! Dĩ nhiên là trong những sát khí của thạch trụ thần bí kia!
Chỉ thấy một con phấn sắc tiểu tru*, vẻ mặt "U oán" chán ngán đến chết, hai cái tiểu trao rạch trên mặt đất không biết viết cái gì, Lục Thiếu Du thấy vậy liền một trận khó đỡ!
(*Phấn sắc tiểu trư: Con heo nhỏ màu hồng)
Đây là đầu Thần Trư không biết xấu hổ kia sao! Thật sự là heo không thể cứ xem bề ngoài! Lục Thiếu Du trong lòng cảm khái nói, đầu này tiểu trư khả ái như vậy lại tu luyện tự sướng thần công, điều này làm cho Lục Thiếu Du một trận không biết nói gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui