Yêu Hoàng Thái Tử


(*Mạt Nhật Tài quyết: quyết định ngày tận thế)
"Cổ! Cổ! Cổ! Cổ! Cổ! Đại lực! Đại lực! Đại lực! Long thôn tinh vũ, quyền hám chư thiên*! Hoang Cổ Đại Lực Long Quyền! ——" Hủy Diệt Pháp Luân toàn thân bắn ra khí khái như lũ quét, bên phải Hủy Diệt Pháp Luân đột nhiên bạo trướng, cự quyền giống như sao chổi tập nguyệt đánh tới, từng trận long khiếu khủng bố truyền đến, Hủy Diệt Pháp Luân dĩ nhiên đánh ra một đầu Thái Cổ Cự Long!
(*Long thôn tinh vũ, quyền hám chư thiên: rồng nuốt sao trời, nắm tay lay chuyển chư thiên)
"Hống —— "
Hoang, không sai, đúng là hoang khí tức, Lục Thiếu Du chỉ cảm thấy một cỗ khí tức hoang vắng nháy mắt tràn ngập khắp không gian, làm cho Lục Thiếu Du cảm thấy áp lực khó chịu. Lục Thiếu Du chỉ cảm thấy một cổ khí tức thê lương đến từ Thái Cổ, giống như Thái Cổ đại địa đôn hậu, từ ái, khí độ bao dung thiên hạ này, lại có một loại ý niệm bá đạo, tựa như miên lý tàng đao, nhu trung hự bất thất cương*, ẩn ẩn cất chứa manh mối cương nhu kết hợp.
(*Tựa như miên lý tàng đao, nhu trung hự bất thất cương: Giống như đao giấu trong bông, trong nhu lại vừa có cương)
Lục Thiếu Du hoảng sợ, mày kiếm hơi nhíu, hai mắt bắn ra thần mang, chân phải giống như Thái Cổ thần tiên* càn quét đến, đồng thời Tứ Cực Ma Tượng ở phía sau cũng vươn cự trảo ra, thanh thế kinh người, oanh kích thật mạnh lên trên người Hoang Cổ Cự Long, ý đồ đập tan thân thể cự long.
(*Thần tiên: tiên ở đây là roi nhé!)

"Hừ ——" Hủy Diệt Pháp Luân cười lạnh một tiếng, "Chỉ bằng ngươi, cũng dám lay động Hồng Hoang Đại Địa ta!"
Hoang Cổ Cự Long thét dài một tiếng, long uy tứ tán, tuy không phải cự long chân chính, nhưng cự long này mang theo khí tức Thái Cổ to lớn, long vĩ cuốn theo kình phong mãnh liệt, đánh tới Tứ Cực Ma Tượng, Ma Tượng phát ra một tiếng rít gào, trực tiếp bị long uy sút bay ra ngoài.
"Răng rắc ——" Lục Thiếu Du chỉ nghe một tiếng vang nhỏ từ trong thân thể Tứ Cực Ma Tượng phát ra, một vết rạn xuât hiện, mồm Lục Thiếu Du đầy máu (Gốc là khóe miệng tràn ra một tia tơ máu).
Kim Thân Phật Đà giận dữ truyền bá một tiếng Phật hiệu, cước đạp kim liên, hóa thân Nộ Mục Kim Cương*, cầm trong tay thần xử, trên người Phật âm trận trận, Phật lý trầm bổng từ Phật Đà trong truyền tới, Kim Thân Phật Đà toàn thân tản ra khí thế nhất vãng vô tiền*, giống như một lưu tinh đánh tới Hoang Cổ Cự Long.
(*Nộ Mục Kim Cương: Hộ pháp trợn mắt - Thần xử: cái chày thần :-j)
(*Nhất vãng vô tiền: quyết chí tiến lên, thẳng tiến không lùi)
"Oanh ——" Một trận nguyên khí dao động khủng bố truyền đến, Lục Thiếu Du sắc mặt kịch biến, hắn cảm nhận được hư ảnh Kim Thân Phật Đà của mình gặp nguy hiểm!
"Trở về cho ta!" Lục Thiếu Du nhịn cơn chấn động lục phủ ngũ tạng xuống, mạnh mẽ xốc lại tinh thần, trên tay pháp quyết liên tù tì, từng đạo phù văn thần bí hư hỏng lại dâng lên, chỉ thấy Nộ Mục Kim cương đang chật vật chạy trốn, vẻ mặt càng ngày càng nhăn nhúm.

"Oanh ——" Thiên Tử cao quý ở phía sau Lục Thiếu Du rốt cuộc ngồi không yên, tôn quý, quang vinh, đại khí, giáo hóa, vô số khí xẹt qua trời cao, giống như quán thiên trường hồng*, Lục Thiếu Du thân mình uốn éo, chui vào trong hư ảnh Thiên Tử. Thần thái trong mắt hổ của Thiên Tử lập tức rạng rỡ lên, không còn cứng ngắc khô khan như vừa rồi nữa, toàn thân Thiên Tử tản ra khí tức tôn quý vô cùng, trong một khắc này, dường như vạn lý giang sơn đều thần phục dưới chân Lục Thiếu Du, tất nhiên đây là mộng tưởng của Lục Thiếu Du.
(*Quán thiên trường hồng: cầu vông xuyên qua trời)
Oanh —— Lục Thiếu Du thi triển ra Đệ Nhị Quyền của Tam Thế Thần Quyền!
"Vạn lý giang sơn, xã tắc làm trọng! Văn minh sử thi, chú tựu thịnh thế! Giang Sơn Xã Tắc Quyền ——!" Thân hình Lục Thiếu Du đón gió nộ trướng, giống như Thiên Tử khoác hoàng kim chiến bào, thần thánh uy nghiêm truyền khắp ngõ ngách trong không gian!
"Hừ —— Ý cảnh cũng không kém, tiểu tử, bổn tọa thừa nhận ngươi là thiên tài cái thế, ngộ tính từ xưa tới nay người bì kịp cũng chỉ tính trên đầu ngón tay! Phỏng chừng chỉ có thiên tài ở thời Hồng Hoang Thái Cổ, Thượng Cổ tư chất mới có thể so với ngươi! Bất quá, dù tư chất của ngươi có cao tới đâu, lĩnh ngộ sâu sắc hơn, cũng không dùng được, đạo hạnh của ngươi quá kém, cho nên không thể nào có thể chiến thắng bổn tọa! Bổn tọa sẽ cho ngươi xem cái gì là nhất lực phá vạn pháp!"
"Cổ! Cổ! Cổ! Cổ! Cổ! Đại lực! Đại lực! Đại lực! Long thôn tinh vũ, quyền hám chư thiên! Hoang Cổ Đại Lực Long Quyền! ——" Hủy Diệt Pháp Luân một lần nữa bộc phát ra khí kình cực mạnh, lực lượng mênh mông khiến cho Lục Thiếu Du hết hồn một trận.
"Giang sơn như họa, xã tắc tự thi! Tung hoành tự tại, thống nhất thiên thu* !" Lục Thiếu Du nổi giận gầm lên một tiếng, khí lưu quanh thân như triều, sáu trăm bốn mươi long mã lực toàn bộ bộc phát ra, tiến đến chống đỡ kình khí kinh khủng kia. Giang Sơn Xã Tắc Quyền này được cải tiến từ Thiên Tử Thần Quyền, bộ quyền pháp này là chiến kỹ yêu cầu Lục Thiếu Du phải cùng hư ảnh Thiên Tử hợp nhất! Sau thân ảnh Lục Thiếu Du lần nữa xuất hiện hai hư ảnh, nhưng mà hai hư ảnh này không phải là Tư Cực Ma Tượng, cũng không phải là Kim Thân Phật Đà, mà là hai tôn đại thần khác, chỉ thấy khuôn mặt hai vị đại thần hiện vẻ ưu sầu, một vị ngẩng đầu nhìn trời, một vị cúi đầu nhìn đất, một vị tay cầm liêm đao, một vị đạo tuệ* nặng trịch, hư ảnh hai tôn đại thần chính là Xã Thần, Tắc Thần!
(*....: Giang sơn như tranh, xã tắc như thơ! Tùng hoàng tự do, thống nhất đời đời!)

(*Đạo tuệ: cây lúa)
Xã Thần, chính là thần chủ tọa thổ địa, chỉ thấy Xã Thần đôn hậu nhẹ nhàng vung thủ chưởng thô ráp, đại địa lập tức lộ ra dao động vui mừng. Còn lại là Tắc Thần tay cầm đạo tuệ, tắc, ý tứ chính là ngũ cốc! Tắc thần tự nhiên đó là thần chưởng quản ngũ cốc! Chỉ thấy Tắc Thần vừa huy vũ đạo tuệ trong tay mình, đạo tuệ nặng nề đảo qua không trung, Giang Sơn Xã Tắc Đồ xuất hiện lại lần nữa, nhưng lúc này Giang Sơn Xã Tắc đồ so với trước ngưng thật hơn! Có thổ địa, mới có đạo tuệ ngũ cốc, có hai thứ này, mới có thể làm cho thiên hạ bách tính tồn tại đến nay! Như vậy mới có giang sơn xã tắc! Mới có quốc gia!
Giang sơn xã tắc, chính là đạo lý lấy dân làm trọng, quân làm nhẹ!
"Bản thân ta muốn nhìn, đến tột cùng là Hoang Cổ Đại Địa ngươi nặng, hay Giang Sơn Xã Tắc ta nặng hơn!" Lục Thiếu Du hét lớn một tiếng, "Ta lấy thiên hạ vạn dân thành kiếm, giang sơn xã tắc thành đao! Hoang Cổ không có sinh mệnh đản sinh, chỉ dựa vào đại địa từ ái há có thể địch nổi gánh nặng giang sơn xã tắc ta!"
"Oanh ——" Kình khí khủng bố giống như kiếm khí bay tứ tán, đem phiến thiên địa khấy đến đá vụn bay mù trời Đông.
"Rống ——" Chỉ thấy Hoang Cổ Cự Long phóng người lên, trực tiếp vọt tới Giang Sơn Xã Tắc Đồ.
"Phanh ——" Sau lúc nguyên khí dao động kịch liệt, Lục Thiếu Du máu đổ như điên ngã bay ra ngoài, Hủy Diệt Pháp Luân cũng bị cuốn bay ra ngoài.
"Đáng giận a, nếu không phải hiện tại bổn tọa chỉ có thể phát huy ra thực lực Trúc Cơ ba bốn tầng, bằng không loại kiến hôi Luyện Khí như ngươi bổn tọa thổi một hơi liền chết cả bầy!" Hủy Diệt Pháp Luân giọng căm hận nói.
Lực kháng cự của tiểu tử này thực mạnh, hơn nữa dường như có loại khí thế càng đánh càng hăn, không được, nhất định phải giết hắn! Một khi hắn trưởng thành, nhất định sẽ phá hỏng kế hoạch của chủ nhân! Hủy Diệt Pháp Luân trong lòng hung ác, xem ra đành phải dùng chiêu đó!

"Cho dù là tuế nguyệt, cũng vô pháp ma diệt sự tôn quý của ngài"
"Cho dù là vận mệnh, cũng vô pháp chưởng không tồn tại của ngài"
"Lời ngài nói, chính là chí lý của vùng trời này"
"Ngài nói hắn tồn tại, hắn liền mãi mãi bất hủ "
"Ngài nói hắn sẽ hủy diệt, hắn liền trọn đời khó sống "
"Ngài chưởng khống Thiên Địa, chúa tể càn khôn, cho dù là vận mệnh, cũng là nô bộc của ngài, cho dù là Thiên Địa cũng vô pháp trói buộc vinh quang của ngài" (Sao giống nói ta thế nhỉ @@ )
Hủy Diệt Pháp Luân chậm rãi ngâm tụng, một đạo lại một đạo âm phù cổ xưa thần bí từ trong miệng Pháp Luân phát ra.
Lục Thiếu Du chỉ cảm thấy toàn thân lông tơ dựng đứng, dường như thánh quang thần dụ bên ngoài cơ thể đều đang run rẩy! Nguy hiểm! Nguy hiểm!
"Ngài quyết định hết thẩy tội lỗi, ngài cất chứa hết thảy tội ác. Mạt Nhật Tài Quyết, Thánh Chủ Vinh Quang! ——" Hủy Diệt Pháp Luân niệm chú cuối cùng cũng kết thúc, một đạo lực lượng khủng bố từ trong hư không cấp tốc hạ xuống! Thần Trư đột nhiên quay đầu lại, hướng tới Lục Thiếu Du hét lớn: "Mau tránh ra! Nguy hiểm!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận