Yêu Hoàng Thái Tử


"Vong tiên nhất kiếm! Lạc Phàm Trần!" Lục Thiếu Du hít vào một hơi lãnh khí. "Dĩ nhiên là hắn! Cái thế anh kiệt!"
Lục Thiếu Du vốn nghĩ tu vi của hắn đã rất cao (*luyện khí lục trọng mà cao =.= thèng này ảo tưởng sức mạnh vl ), nghĩ không ra người này dĩ nhiên là Lạc Phàm Trần! Cướng giả nửa bước Thần Thông cảnh giới Yêu Vương, đã từng lẻ loi một mình chém giết qua Thần Thông tông sư, thậm chí cho dù rơi vào tay tuyệt đại tông sư cũng có thể thong dong rời đi.
Lạc Thanh Âm chợt le cái lưỡi thơm tho của mình, đưa lưng về phía Lạc Phàm Trần làm cái mặt quỷ.
Khuôn mặt Lạc Phàm Trần tuấn mỹ yêu dị lãnh đạm không gì sánh được, đứng ở nơi đó như nhìn những con kiến hôi, không chút cảm xúc. Nhưng khi hắn đảo qua Lạc Thanh Âm, Lục Thiếu Du rõ ràng thấy hắn hơi giật mình, nhưng lại được che dấu rất tốt.
Lạc Phàm Trần chậm rãi mở miệng nói: "Các ngươi ở bên ngoài quyết đấu sinh tử ta mặc kệ, thế nhưng nơi này là lãnh địa Viêm Ô tộc, tất cả mọi người đều phải tuân thủ quy tắc Viêm Ô tộc, bằng không, giết chết tại chỗ."
"Hàng năm đều có những người mới giống như các ngươi, vô cùng cuồng ngạo, để trấn áp cục diện, lần này trưởng lão trong tộc cho ta toàn quyền phụ trách việc này." Lời nói của Lạc Phàm Trần tỏa ra bốn phía.
"Vốn ta cho rằng sẽ không có gì xảy ra, nhưng ai ngờ vừa tới đã xảy ra chuyện." Lạc Phàm Trần nói tiếp. "Từ giờ trở đi, tất cả dừng tay cho ta, bằng không, chính ta tự mình cùng các ngươi vui đùa một chút."
Mọi người nhịn không được rùng mình một cái, cùng Lạc Phàm Trần đánh nhau? Đó không phải là chán sống sao?
"Hiện tại, những người cầm trong tay Viêm Võ Lệnh tiến lên một bước."
Tất cả mọi người đều tiến lên trước một bước, Viêm Võ Lệnh trong tay họ bỗng dưng trôi nổi, huyền phù ở đỉnh đầu, lóe ra ánh sáng màu trắng nhạt.
"Hảo!" Lạc Phàm Trần thản nhiên nói. "Nếu như tất cả mọi người đã nắm lệnh bài trong tay, ta cũng nói ngắn gọn, tất cả mọi người đi theo ta."
Tay áo bào của Lạc Phàm Trần chợt lay động, năm ngón tay giơ lên trời cao, "Rầm" một tiếng, hung hăng xé mở hàng rào không gian.
"Ông ——" Lạc Phàm Trần giống như thiên thần, trên tay kết pháp quyết, từng đạo ký hiệu thần bí giống như tinh linh nhún nhảy trên không trung, Lạc Phàm Trần chân phải giẫm một cái, một lực mạnh truyền đến, toàn bộ không gian nhất thời ổn định lại. Từng đạo thanh sắc khí lưu từ động khẩu của không gian bị xé mở phun ra ngoài. (*thanh sắc khí lưu: luồng khí màu xanh lá)
"Đem Viêm Võ Lệnh của bọn ngươi ném vào đi!" Lạc Phàm Trần lớn tiếng nói.
"Cà cà cà ——" Lũ yêu đều giật mình tỉnh giấc, nhanh chóng ném lệnh bài trong tay, lệnh bài hóa thành từng đạo lưu quang bay vào động khẩu, thanh sắc khí lưu trong động khẩu bắt đầu chậm rãi dừng lại. Tựa hồ là tiêu hao nguyên khí quá nhiều, khuôn mặt Lạc Phàm Trần chợt lộ ra một tia tái nhợt.
"Ngoại môn khảo hạch tổng cộng có hai quá trình, thứ nhất, là kiếm lấy điểm công lao. Trong Tiểu Thứ Nguyên giới này nuôi dưỡng rất nhiều mãnh thú và rất nhiều linh dược, thu thập càng nhiều linh dược, lấy được nội đan của mãnh thú càng nhiều, đổi điểm công lao lại càng nhiều. Mười ngày sau mỗi người các ngươi đều được truyền tống ra ngoài, đến lúc đó đổi điểm công lao, vượt một nghìn điểm công lao có thể tiến nhập đợt khảo hạch thứ hai."
"Được rồi, các ngươi có thể tiến vào." Lạc Phàm Trần quét nhìn bầy yêu một cái nói. "Bất quá, ta phải nhắc nhở các ngươi một câu. Vừa vào cửa này, sinh tử bất luận. Tiểu Thứ Nguyên giới này còn có một cái tên, gọi là Sinh Tử môn. Cái không gian này, chính là vào lúc thượng cổ, một vị đại năng trong tộc ta ... Ở trong một di tích thái cổ tìm ra, tuy rằng nó không phải thế giới hoàn mỹ, thế nhưng nó cực kỳ hung hiểm, cho dù là người trong tộc tiến nhập trong đó, cũng là dữ nhiều lành ít, khuyên các ngươi một câu, không nên xâm nhập quá sâu, bằng không chính là một đi không trở lại."
"Có người muốn ly khai, hiện tại nên đi đi, nếu không tiến vào, cửu tử nhất sinh." Lạc Phàm Trần thản nhiên nói.
Lục Thiếu Du nghe xong dẫn đầu bước vào, chân hắn đạp huyền diệu bộ pháp, phía sau tiên phật phạm xướng, quang vũ bay tán loạn, giống một vị Thánh tử đi ra từ Thánh vực giúp muôn dân cứu khổ cứu nạn, mơ hồ để lộ ra một tia uy áp phách tuyệt thiên địa, làm lũ yêu đều thần sắc biến đổi. Ngay cả Lạc Phàm Trần đều không khỏi phải nhìn hắn một cái, đôi mày kiếm hiện lên một tia kinh ngạc.
Trong mắt của lão yêu chợt lóe lên một đạo sát ý và kiêng kỵ, nhưng rất nhanh liền kiềm chế, nhắm mắt dưỡng thần. Thần niệm của Lục Thiếu Du cao sâu vô cùng, tuy rằng lão yêu giấu rất kỹ, nhưng Lục Thiếu Du vẫn cảm thụ được sát ý từ phía sau, đáy lòng âm thầm cười nhạt, đợi khi tiến nhập Tiểu Thứ Nguyên giới, sau khi đem thực lực bản thân đề thăng, lúc đó giết chết lão yêu cũng đơn giản như là tàn sát a miêu a cẩu. Chỉ cần mình nắm giữ tiên cơ, sẽ không rơi vào bị động.
Lạc Phàm Trần cũng phát hiện ra cỗ sát khí kia, hắn có chút đùa cợt nhìn thoáng qua lão yêu, khiến cho thân thể lão yêu không khỏi một trận băng hàn, lại nhìn kẻ tiến nhập Tiểu Thứ Nguyên giới, Lục Thiếu Du, lẩm bẩm nói: "Thú vị, thú vị."
"Bá ——" Lục Thiếu Du vừa tiến vào không gian, chợt thấy đầu óc tối sầm, một lúc lâu, cảm giác muốn ngất xỉu bỗng kết thúc.
"Đây là Tiểu Thứ Nguyên giới?" Lục Thiếu Du lẩm bẩm nói, "Xem ra so với thế giới bên ngoài không có gì khác nhau."
"Tìm kiếm linh dược sao? Chỉ bằng bản thân, không chém giết, dựa theo quy định Lạc Phàm Trần, mỗi người muốn trong mười ngày tìm được linh dược hoặc là nội đan của mãnh thú vượt quá một nghìn điểm cống hiến, là hoàn toàn không có khả năng, chắc chắn Lạc Phàm Trần muốn cho những người trong này chém giết lẫn nhau!" Lục Thiếu Du âm thầm phỏng đoán nói.
"Cũng được, ta nên tự mình tu luyện một hồi, tăng lên thực lực, còn phải đem lão quỷ kia giải quyết. Dám ám toán ta, hừ, muốn chết." Suy nghĩ một chút, Lục Thiếu Du thân hóa cầu vồng, bay đi.
Tiểu Thứ Nguyên giới nguyên khí sung túc, khí hậu ấm áp, liên miên núi non ngang dọc, xa xa là có thể thấy vô số mãnh thú cường đại đang cắn giết lẫn nhau. Vô số tiếng gào thét lọt vào tai Lục Thiếu Du, làm hắn dĩ nhiên sinh ra một loại cảm giác tâm thần lay động.
Lục Thiếu Du trong lòng rùng mình, Sinh Tử môn này quả nhiên đáng sợ, chỉ là tiếng gào thét của mãnh thú cũng mém làm cho hắn tâm thần thất thủ (*rớt tim, main chắc yếu tờ r*m). Trong cơ thể, Cổ Kinh đột ngột phát động, giống như *thần chung mộ cổ, từng đạo thiên âm từ trong cơ thể truyền đến, Lục Thiếu Du chợt cảm thấy thần niệm của mình lại được gột rửa sâu sắc một lần nữa, so với ban nãy, thần niệm lại được tăng thêm một bước dài.
(*thần chung, mộ cổ: tiếng chuông buổi sáng, tiếng trống lúc hoàng hôn)
Lục Thiếu Du ròng rã phi hành hai canh giờ, rốt cục phát hiện một động phủ tương đối bí mật, hắn chậm rãi đáp xuống, Lục Thiếu Du ngắm nhìn bốn phía, phát hiện không có vết tích mãnh thú xuất hiện, cẩn thận chui vào động phủ.
Tiện tay bố trí một cấm chế đơn giản, liền ngồi xuống đất, vốn Lục Thiếu Du cũng muốn bố trí một trận pháp tinh diệu, nhưng hắn căn bản chưa từng học tập qua trận pháp, cái cấm chế đơn giản này cũng là hắn tự mình học được từ một ít kinh nghiệm trong thực chiến, bản thân hắn cũng thực sự nghèo rơi rớt, trên người ngoại trừ kinh văn nhập môn cua một bộ Cổ Kinh vô danh, một bộ bộ pháp, một chiêu Già Thiên Đại Thủ Ấn ra, không hề có một phương thức công kích hoặc phòng thủ nào khác, đây là diều làm Lục Thiếu Du sầu lo nhất hiện nay.
Bộ Cổ Kinh vô danh này tuy rằng cường đại, thế nhưng dù sao chỉ có một chút điểm, hơn nữa còn là cơ sở trong cơ sở, lúc này đây hắn bế quan chính là vì tìm kiếm bí mật đan điền của mình, hi vọng có thể thấy được càng nhiều nội dung của Cổ Kinh, điều này làm cho Lục Thiếu Du thèm nhỏ dãi đã lâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui