Hôm nay là cuối tuần, đã 8 giờ sáng Tuấn vẫn chưa thấy Linh dậy.
Anh sang phòng cô gõ cửa nhưng không thấy ai ra mở, Tuấn khẽ mở cửa rồi bước vào bên trong.
Linh vẫn chui trong chăn, đôi mắt nhắm nghiền ngủ say sưa.
Tuấn đến giường gọi nhẹ
- Linh, dậy đi em.
Linh nheo mắt nhưng cố mãi mà cô không sao mở nổi mắt.
Cô bò dậy, 2 tay ôm qua eo Tuấn rất tự nhiên, đầu gục xuống giọng nũng nịu
- Cho em ngủ xíu nữa đi...!anh Hai.
Nói xong, tiếng thở đều đều lại hắt ra làm Tuấn không biết phải làm sao với cô em gái to xác mà tâm hồn trẻ thơ này.
Tuấn vẫn dịu dàng hỏi thật chậm:
- Vậy, chúng ta có đi phát từ thiện nữa không em?
Linh nghe đến từ thiện, đầu như nhận ra điều gì đó, cô ngồi hẳn dậy, 2 tay dụi dụi vào mắt cố mở được 2 mắt miệng hấp tấp
- Từ thiện, đúng rồi.
Nay cuối tuần, anh em mình có buổi phát từ thiện cho trại trẻ Hoa Hồng.
Linh 2 tay vò vò đầu làm bộ tóc ngang lưng của cô rối xù lên.
Tuấn không nhịn được cười phải phá lên cười thành mấy tiếng cười to rồi cúi sát mặt mình vào gần mặt của Linh giọng bỡn cợt
- Dạ vâng, thưa cô nhỏ.
Linh tung tấm chăn ra khỏi người, đứng hẳn dậy rồi chưng cái mặt giận hờn với Tuấn
- Sao anh không gọi em dậy sớm.
Huuuu.
- Mấy giờ rồi anh?
Nói xong, Linh chạy vội vào nhà tắm, lấy kem đánh răng rửa mặt, chải đầu.
Tuấn gập gọn đống chăn ở giường rồi lấy sẵn bộ đồ cho Linh để lát cô ra là có sẵn đồ để thay.
Anh lẳng lặng đi xuống nhà dưới, múc sẵn 2 tô cháo sườn ra bát kèm 1 ly nước ép táo dành cho Linh và 1 ly trà hoa cúc dành cho anh.
1 lát sau, Linh đi xuống với bộ đồ thể thao màu xanh than, quần bo gấu, chân đi đôi giày thể thao màu trắng giống hệt Tuấn đang mặc trên người.
2 người này có thói quen hễ cứ mua đồ là mua đồ giống nhau.
Vì thế mà đi ra ngoài trông họ không khác gì là 1 cặp tình nhân yêu nhau.
Linh thấy bát cháo vẫn bốc khói nghi ngút, mùi rau thơm phả ra khiến bụng cô cồn cào.
Cô với lấy ly nước ép uống 1 ngụm lớn rồi kéo ghế ngồi đối diện với Tuấn.
Linh chuẩn bị đưa thìa cháo vào miệng thì chợt nhớ ra điều gì nên dừng lại.
- Em không ăn nữa.
Tuấn thấy khó hiểu, hỏi Linh
- Sao lại không ăn?
- Ư....!Em ăn ít thôi, anh hai đỡ vất vả, anh không phải cày như trâu đến khuya mới nghỉ.
Tuấn cười nhẹ
- Thôi, ăn đi cô à.
Em không ăn làm sao mà trụ đến trưa được.
Tuấn biết thừa cái tính của Linh.
Cô chỉ giả bộ vậy thôi chứ cô ở với anh bao lâu nay rồi anh biết cô có thói quen không bao giờ bỏ ăn sáng.
Linh thất vọng vì không qua mặt nổi Tuấn.
Anh nói tiếp
- Ăn đi cho nóng.
Tối về anh đưa em đi coi phim nha.
Nhắc đến phim, ánh mắt Linh sáng lên.
Tuấn biết cô rất thích xem phim và đọc truyện ngôn tình nên mỗi khi cuối tuần rảnh, anh đều cố gắng dành thời gian đưa Linh đi chơi hoặc xem phim.
Dạo gần đây do nhiều công việc nên Tuấn không đưa Linh đi xem phim.
Linh thấy vậy liền cười típ mắt, mặt hớn hở lắm.
Loáng 1 cái bát cháo cũng sạch bách.
- Đồ anh Tuấn nấu vẫn là ngon nhất trên đời.
Tuấn lừ yêu
- Thật không đó?
- Thật 100%
- Anh nấu cho em ăn mãi nhé?
- Em không đi lấy chồng à mà đòi ăn đồ anh nấu mãi.
Linh hừ 1 tiếng,:
- Không, chỉ sợ anh lấy vợ rồi không nấu cho em ăn nữa.
- Ừ....!Anh nấu cho em ăn, cả đời này.
Được chưa cô nhỏ.
Linh đạt được mục đích, lòng vui lắm.
Cô đứng dậy để chuẩn bị đồ đến trại trẻ.
Tuấn vẫn ngồi ngây ra đó trong lòng thầm nghĩ
- Anh muốn bên em và nấu cho mình em ăn, cả cuộc đời này, Linh à.
Đang mải nghĩ thì Tuấn bị Linh gọi với ở ngoài sân
- Anh Tuấn, đồ đi phát từ thiện đâu hết rồi ạ? Anh Tuấn....!Anh Tuấn....
Tuấn lúc này mới đưa đầu óc về hiện tại.
Anh nhìn theo Linh rồi đáp lại cô
- À, đồ anh cho xe mang đi trước rồi.
Giờ này chắc cũng đến rồi đó.
Anh em mình đi thôi không muộn mất.
Tuấn đứng dậy rồi lái xe chở Linh đến trại trẻ mồ côi Hoa Hồng.
Bà Hạnh vui lắm, những đứa trẻ thì rôm rả nói cười tíu tít
- A, sữa dâu mà em thích nè.
Một đứa bé lớn hơn đứng bên cạnh quan sát, nó nhìn thấy thứ nó thích cũng vỗ tay reo lên
- Truyện tranh nè, loại này chị cũng thích lắm.
Tuấn và Linh có tham gia hội từ thiện của các doanh nhân.
Lần này anh kêu gọi sự ủng hộ của các bạn anh ở Việt Nam đã từng học tập cùng anh.
Họ đều là các doanh nhân thành đạt nên chuyến đi này xem ra lũ trẻ ở đây được đủ đầy hơn hết.
Bà Hạnh vui không tả hết khi nhìn những đứa con của bà được mọi người quan tâm, chia sẻ để cuộc sống của chúng đỡ vất vả hơn.
Tuấn đặt thùng sữa xuống xe cho 1 anh kéo vào trong.
Anh nói với bà Hạnh:
- Con xin lỗi vì hôm nay mới đến thăm các em được.
Bà Hạnh xua xua tay, miệng vẫn nụ cười tươi trên môi từ nãy đến giờ, bà nói với Tuấn:
- Cảm ơn các con nhiều nha.
Những đứa trẻ ở đây vui lắm.
Linh đứng phía sau nói với Tuấn:
- Anh Tuấn, em muốn kem socola.
Tuấn gõ yêu vào đầu em gái
- Được rồi, để anh đi mua.
1 lát sau, Tuấn mang cả thùng kem về, 1 đứa lớn nhất lần lượt chia cho từng bé một.
Tuấn cầm 2 chiếc kem đưa cho Linh.
- Loại kem mà em thích nhất đây.
Linh cầm lấy chiếc kem vẫn còn bốc hơi lạnh, cười hì hì.
Cô bóc 1 chiếc kem rồi đưa lên miệng anh.
- Anh ăn xem, có ngọt không?
- Ngon.
Tuấn cắn 1 miếng rồi gật gật.
Linh lấy tay lau nhẹ phần socola còn dính trên miệng của anh rất tự nhiên.
Sau đó cô đưa chiếc kem lên cắn tiếp
- Ư...!Đúng vị em thích.
Đúng là ngon quá anh Tuấn.
Linh cười tươi để lộ má lúm đồng tiền sâu hoắm.
Những lúc như vậy, trái tim của Tuấn lại bị lỗi mất một nhịp.
Phía xa, Bình đang chăm chú làm việc nhưng thi thoảng anh lại chăm chú nhìn những vị khách sang trọng kia.
Anh tự nói
- Thời này đúng lạ.
Ai nhìn cũng biết họ là 1 cặp lại còn bày đặt mặc đồ đôi này nọ.
Đúng là khoe khoang.
Bình lúc còn đi học bên Anh, có biết bao cô gái để ý đến cậu nhưng đều bị cậu từ chối thẳng thừng.
Vì cậu nghĩ, thời gian để phát triển một mối quan hệ mà mình chưa sẵn sàng, thời gian để hẹn hò 1 ai đó thì cậu có thể làm những việc khác có ý nghĩa hơn.
Ngay cả lúc ra sân bay, có cô còn hẹn cậu 1 ngày không xa họ sẽ về Việt Nam thăm cậu.
Bỗng điện thoại Bình rung lên, là chuông báo tin nhắn zalo.
Cậu mở ra xem, người để hình đại diện là 1 cô gái mặc đồ bikini bốc lửa.
Cô nhắn
- Anh Bình có khoẻ không?
Bình đọc tin nhắn nhưng không nhắn lại mà vội cất chiếc điện thoại vào túi áo.
Bỗng có 1 em bé chạy đến đưa 1 chiếc kem cho Bình, mặt hớn hở
- Anh Bình ăn kem nè, ngon lắm.
- Ừ, anh cảm ơn.
Nói xong đứa bé cũng chạy đi mất.
Bình muốn tập trung vào công việc nên cậu xách máy tính vào chiếc bàn phía sau để làm việc.
Ngồi 1 lát thì Linh đi tới.
- Chào anh Bình.
Anh đang làm gì mà chăm chú vậy?
Bình dừng lại, nhìn cô gái phía trước mặt.
Cậu nhận ra đó là Linh, Bình đáp lại
- Tôi đang nghiên cứu dự án thiết kế nhà cho bà con nghèo với chi phí vật tư chỉ bằng 1/3 giá hiện hành.
Ngôi nhà được xây bằng những viên gạch làm từ các nguyên liệu sẵn có vẫn đảm bảo được sự chắc chắn của ngôi nhà mà giá thành lại rẻ.
Nếu như thành công thì sẽ có rất nhiều người nghèo có cơ hội được sống trong những ngôi nhà mới khang trang hơn.
Linh chăm chú nghe những điều Bình vừa chia sẻ.
Cô từ bé đã thường xuyên theo mẹ đi các chuyến thiện nguyện nên cô đã rất đồng cảm với cuộc sống vất vả của họ.
Hiện tại cô cũng đang lên ý tưởng làm hệ thống lọc nước mặn thành nước ngọt cho bà con nghèo vùng biển có nước ngọt dùng.
Cô thấy ý tưởng của Bình thật là táo bạo và nếu thành công thì đó là tin vui cho rất nhiều người nghèo.
Linh lên tiếng
- Ngôi nhà của anh kết hợp với hệ thống lọc nước ngọt từ nước mặn thì các bà con vùng biển vui lắm nè.
Để em nói anh trai em, anh ấy sẽ đầu tư cho dự án mới là kết hợp ý tưởng của cả em và anh Bình.
Bình không ngờ 1 cô gái bên ngoài đầy nữ tính có 1 chút trẻ con nhưng trong suy nghĩ cô lại biết nghĩ vì người khác nhiều đến thế.
Linh hoàn toàn khác với các tiểu thư khuê các nhà giàu khác.
Bình thầm nghĩ:
- Cô ấy đúng là 1 cô gái thú vị.
Thoải nào, Tổng giám đốc Hoàng Phòng lại mê cô ấy đến vậy.
Nhìn vào ánh mắt họ nhìn nhau cũng biết họ hạnh phúc đến nhường nào.
Bình như chợt nhận ra điều gì liền quay sang hỏi Linh
- Anh trai em???
- Ừ....!Anh trai em...!Anh Tuấn kia kìa.
Anh Bình tưởng em có mấy ông anh trai sao?
- À....!Do tôi không biết anh Tuấn là anh trai của cô.
Bình cười ấm áp nhìn cô gái trước mặt vẫn đang chăm chú ăn nốt phần kem trên tay.
Linh ăn xong, rút trong túi ra tấm danh thiếp đưa cho Bình.
Sau đó cô chạy đến chỗ Tuấn đang trò chuyện vui vẻ với lũ trẻ dưới gốc cây ngoài khu vườn.
Bình chăm chú nhìn tấm danh thiếp mà cô vừa đưa cho cậu.
- Trần Hạ Linh - Phó giám đốc công ty Hoàng Phong.
Lúc này Bình mới biết thì ra họ không phải là 1 cặp mà là anh em, nhưng anh em ruột thì cậu cũng chưa thấy anh em nhà nào lại thân thiết nhau như hình với bóng giống anh em nhà Linh.
Cậu đang suy nghĩ thì có tiếng của Trang
- Anh Tuấn đang làm việc ạ?
- Ừ, anh đang sửa dự án mới.
Trang dí mặt vào màn hình máy tính nhưng không hiểu gì nên cô cười khẽ
- Trông họ thật đẹp đôi anh Bình nhỉ?
- Em nói ai cơ?
- Họ đó.
Cô gái đó vừa xinh đẹp lại dịu dàng lém lỉnh.
Còn anh kia cũng khôi ngô tuấn tú,nhà giàu lại thành đạt nữa.
Đúng là 1 cặp trời sinh.
Bình lắc đầu, thì ra ai cũng nghĩ giống anh lúc đầu.
Cậu khẽ nói
- Họ là anh em đó, không phải là 1 cặp đâu.
Trang lắc đầu
- Hư...!Họ rất đẹp đôi mà.
Nếu là anh em thì đúng là đáng tiếc quá.
- À, anh Bình.
Anh sống ở bên đó anh chưa từng theo đuổi cô gái nào chưa?
Bình cười thản nhiên
- Anh không lấy vợ đâu.
Anh sẽ sống ở đây cùng mẹ và các em.
Anh còn chăm lo và là chỗ dựa cho mẹ Hạnh và các em ở đây nữa.
Trang mặt có chút buồn.
Cô thầm thích Bình từ lâu nhưng dường như cậu chỉ coi cô như em gái.
Nhưng Trang vẫn đặt nhiều hi vọng, sẽ có 1 ngày Bình nhận ra tình cảm của cô mà đón nhận cô.
Linh đang đi dạo quanh khu vườn trong lúc anh Tuấn đang đá bóng với bọn trẻ bỗng có tiếng nói phía sau lưng làm Linh giật mình mà dừng lại.
- Cô tính giở trò gì?
Linh quay lại tròn mắt nhìn Trang
- Cô nói chuyện với tôi à?
- Không phải cô, chứ cô tưởng tôi nói chuyện với không khí à?
Trang khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhìn Linh với vẻ khinh thường hiện rõ
- Đừng bảo là cô thích anh Bình của tôi?
- Anh ấy không có ý định lấy vợ đâu nên cô đừng có mà ở gần mà ve vãn anh ấy.
Linh lúc này mới hiểu ra vấn đề, cô còn nghĩ Trang là 1 cô giáo mầm non chuẩn mực biết cách nói chuyện nhưng xem ra Linh đánh giá hơi cao con người này.
Cô cười mỉm, giọng cố tình chọc tức Trang.
- Cô và anh Bình cũng có quan hệ gì với nhau đâu.
Tôi chưa có người yêu còn anh ấy cũng chưa có bạn gái.
Chúng tôi tìm hiểu nhau cũng là chuyện bình thường mà.
Cô đừng có vô lý như vậy chứ.
Trang nhếch mép
- Loại đàn bà như cô, tôi gặp nhiều rồi.
Cô chỉ ham tiền và trai đẹp thôi.
Trước mặt thì tỏ ra dịu dàng, nết na nhưng phía sau thì câu dẫn hết người này đến người khác.
Cô thấy anh Bình liền thả thính anh ấy.
Tôi nói cho cô biết anh Bình là người không dễ bị dính thính của cô đâu.
Tôi sẽ phanh phui bộ mặt giả dối của cô.
Linh tròn mắt ngạc nhiên
- Hay cô đang ghen đấy à? Cô sợ mất anh Bình có phải không? Vậy thì cô cố gắng mà giữ anh ấy cho chắc vào.
Tôi không tin là anh Bình có thể thoát được bàn tay của tôi đâu.
Nói xong, Linh bỏ đi để mặc Trang đang đơ người khi vừa nghe những câu mà Linh nói.
Trang lúc nào cũng cảm thấy tự ti khi đứng trước cô gái này, xét về cả ngoại hình, gia thế địa vị và học thức Trang đều không thể sánh với Linh.
Cô xem nhiều bộ phim ở trên mạng đều thấy đàn ông tài giỏi bao nhiêu thì cũng không qua nổi cửa ải mĩ nhân.
Trang lo sợ có 1 ngày sẽ có người mang anh Bình đi mãi mãi..