Yêu Không Giới Hạn

Tại quán Rain – một trong những nơi ăn uống nổi tiếng của thành phố, được xem là thiên đường của sự giản đơn với cách bày trí trang nhã và không gian yên tĩnh.
Gia Hân chọn một bàn trong góc khuất để dễ dàng ngắm khung cảnh xung quanh, dù quán ở gần học viện nhưng đây là lần đầu tiên cô đến đây, có chút thích thú với nơi này. Cô chọn một ly capochino, vừa nhâm nhi vừa loay hoay với chiếc điện thoại màu xanh. Màn hình điện thoại hiển thị tin nhắn từ một số không có trong danh bạ “Anh phải đi một thời gian, em ở nhà ngoan.” Tin nhắn được gửi từ 3 ngày trước, cô nhắn lại hỏi là ai nhưng vẫn không nhận được hồi đáp, là ai nhỉ?
- Đợi anh lâu không?
Gia Hân ngước nhìn người trước mặt, là Lâm Vũ. Cô khẽ lắc đầu kèm theo một nụ cười rất tươi. Lâm Vũ nhẹ nhàng kéo ghế ngồi đối diện, nhìn cô đầy hối lỗi.
- Xin lỗi em, công việc ở Hội học sinh bận quá.
- Không sao, nhờ anh đi trễ em mới có dịp ngắm nhìn cảnh vật ở đây đấy chứ. – Gia Hân nhìn anh cười tinh nghịch rồi lại đảo mắt xung quanh một lần nữa.
- Em thích nơi đây chứ?
- Vâng, rất yên tĩnh.
- Ừ. Capochino ở đây cũng rất đắng.
Gia Hân nghiêng đầu nhìn anh, còn anh thì hướng mắt về ly capochino đã vơi đi một phần ba trên bàn.
- Em thích nó cũng chính vì vị đắng. À, Hàn Phong… cậu ấy sao rồi anh?
- Hôn mê hai ngày, giờ thì không sao rồi. Nhưng có một điều…
Gia Hân tròn mắt, chờ anh nói tiếp.
- Thành tích học tập của nó không được tốt cho lắm, bố mẹ anh rất lo lắng về điều này, đã tìm rất nhiều gia sư nhưng nó không hề chịu học với ai cả, thậm chí… còn dọa đánh họ nữa. Bố anh muốn chuyển nó tới Bingel để anh thuận tiện giúp nó học nhưng công việc của Hội học sinh thực sực rất bận, anh lại không muốn làm bố thất vọng…
Lâm Vũ cười khổ, anh nói tiếp:
- Hẹn em ra đây cũng chính vì chuyện đó, em có thể nào giúp Hàn Phong học không?
Gia Hân có chút bối rối trước ánh mắt thành khẩn của anh, cô im lặng một hồi lâu để suy nghĩ.
- Anh thật là kì cục phải không? Không giúp cho em được gì lại còn yêu cầu em giúp này nọ… – Giọng anh đầy gượng ngạo.
- Không, em rất cảm ơn anh vì đã giúp đỡ em trong thời gian em mới chuyển đến đây nhưng… em sợ là Hàn Phong, cậu ấy sẽ phản đối.
- Em yên tâm, chỉ cần em đồng ý thôi, được chứ?– Anh nhìn cô chờ đợi.
- Tại sao lại là em?
- Vì em có thể… – Anh trả lời chắc nịch.
- Vậy thì em sẽ thử…
- Tốt quá, cảm ơn em nhiều lắm. – Anh vui mừng reo lên như thể trẻ con được cho quà.
Dù không hiểu tại sao anh lại nhờ cô chuyện này, nhưng cô cũng đồng ý vì hơn hết cô không thể nào từ chối. Anh đã rất tốt với cô…
***
Rời khỏi đó, Gia Hân đi đến siêu thị, cô có hẹn với một người quan trọng…
- Hừ, nghe cậu kể qua điện thoại thôi mà tớ tức điên lên, cái trường quái quỷ đó đúng là khinh người hết sức, vu cáo người ta đã đành, khi tìm ra thủ phạm thực sự mà cũng không có một lời xin lỗi nào. Còn cái bọn đầu đất nhà giàu kia nữa chứ, nếu là tớ, tớ sẽ cho tụi nó biết tay, cứ hiền như cậu thì có mà uất ức đến chết…
Thu Thảo vừa đẩy xe kéo, vừa tức tối, mặt nhăn nhó cằn nhằn khi nhớ đến những chuyện mà Gia Hân kể từ khi chuyển đến học viện danh giá đó.
Gia Hân đang chăm chú lựa những lon nước ép trên kệ, nghe cô bạn lải nhải mà chỉ biết lắc đầu cười khổ.
- Mình cũng đâu có bị gì đâu, mọi việc cũng được làm rõ rồi còn gì. Đôi khi cũng phải biết nhường nhịn nhau mà sống chứ. – Gia Hân bỏ vào xe đẩy vài lon nước ép, mỉm cười nói.
Thu thảo với lấy một lon nước cóc nhẹ vào đầu Gia Hân rồi để lại trên kệ, làm cô “A!” một tiếng.
- Mình muốn uống coca, thứ nước ép này chỉ thích hợp cho những chú thỏ con như cậu thôi.
- Tớ là thỏ, vậy cậu là gì? Cậu là cáo hay hồ li vậy?
- Cái gì? Cậu dám nói tớ là hồ li hả? Đứng lại đó…
Thu Thảo tức đến không tả nổi, đẩy xe đuổi theo Gia Hân đã bỏ chạy từ lâu nhưng vì không chú ý xung quanh mà cô đâm vào một ai đó, cả hai và cả chiếc xe đẩy tội nghiệp ngã nhào xuống sàn, tạo nên một cảnh tượng bát nháo.
- Thu Thảo cậu không sao chứ? – Gia Hân vội chạy lại đỡ cô bạn.
- Không sao. Là ai? Là ai thế hả? Sao đi đứng mà không nhìn đường vậy…
- Thôi, thôi cậu là người sai trước đấy, đừng có oai oải nữa, mau đỡ người ta dậy đi.
Cả hai cùng đỡ cô bạn xui xẻo đó đứng dậy, nhìn thấy cô ấy. Gia Hân sựng lại…
- Phương? Sao cậu lại ở đây? Cậu có bị sao không? – Gia Hân ngạc nhiên khi thấy người đó là Vũ Phương – cô bạn thân duy nhất ở Bingel.
- Gia Hân, là cậu à? Tớ đến đây mua một số thứ, không ngờ mới bước vô đây thì…
Vũ Phương hướng mắt về phía Thu Thảo nãy giờ vẫn chưa hiểu trời trăng gì.
- À, đây là bạn thân của tớ, Thu Thảo. – Chuyển hướng nhìn về Thu Thảo, Gia Hân giới thiệu. – Còn đây là Vũ Phương bạn cùng lớp với tớ.
Thu Thảo xoa xoa cánh tay bị đau, tiến về phía Vũ Phương, chìa tay ra kèm theo một nụ cười rất tươi.
- Người ta nói “không đánh nhau không thành bạn”, mình và cậu tuy không đánh nhau nhưng cũng coi như đã va chạm, chúng ta coi như đã là bạn.
Vũ Phương hơi bất ngờ trước hành động của người trước mắt, cô ấy thực sự rất thân thiện.
- Mình rất vui. – Bắt lấy bàn tay đó, Vũ Phương cười híp mắt làm lộ hai má lúng đồng tiền cực kì dễ thương.
- Phương, hay cậu tới nhà mình, chúng ta cùng ăn tối nhé, hôm nay bố tớ về.
Vũ Phương liền gật đầu đồng ý, đã lâu rồi, cô không ăn tối cùng ai. Cả ba hí hửng nhặt lại đồ vào xe đẩy, mua thêm một vài thứ rồi về nhà chuẩn bị.
Bữa cơm hôm đó được chuẩn bị rất chu đáo và thịnh soạn, lần đầu tiên Vũ Phương vào bếp nên có chút vụng về, cô chỉ làm những công việc đơn giản, còn những việc như nấu nướng thì nhường lại cho hai người kia.
Buổi tối đó, tiếng cười nói tràn ngập ngôi nhà nhỏ, có lẽ hạnh phúc chỉ đơn giản là thế…
***
Ngày hôm sau, Lâm Hàn Phong chuyển đến Bingel, đây có lẽ là một tin đáng mừng cho những fan ở đây của cậu. Có một điều thật bất ngờ, cậu không vào nhóm một mà lại vào nhóm hai, hàng trăm câu hỏi được đặt ra chỉ để tìm lời giải thích cho điều kì lạ đó. Khi vào nhận lớp, cậu ung dung bước vào mặc cho giáo viên đang thao thao bất tiệt, tất cả đôi mắt vì thế đổ dồn về phía cậu.
Cậu bước về phía bàn thứ hai kế bên cửa sổ từ dưới đếm lên, cậu ra lệnh cho một cô bạn đang ngồi chỗ đó.
- Ra chỗ khác.
Dưới ánh mắt đầy giận dữ của cậu, cô bạn đó đành thu dọn cặp sách, tìm một chỗ ngồi khác.

Gia Hân liếc nhìn người bên cạnh đang ngục mặt trên bàn, cô cũng đoán trước mọi tình huống sẽ xảy ra nhưng cũng không khỏi bất ngờ.
- Khi nào học? – Hàn Phong bất ngờ bật dậy làm Gia Hân có chút bối rối.
- Hôm nay, sau giờ học.
Có lẽ Lâm Vũ đã nói hết mọi chuyện cho cậu, thật may khi cậu chịu học cùng cô.
Xong, cậu mệt mỏi cụp mắt xuống, một giấc ngủ dài cả buổi học. Gia Hân chỉ biết lắc đầu ngán ngẫm, lại sắp phải mệt mỏi rồi đây.
***
Tiếng chuông báo hết giờ như một hồi chuông thức tỉnh, kết thúc những giấc ngủ mê man của lũ học viên. Rộ lên những tiếng la hét, vui mừng là điều không thể tránh khỏi, năm tiết học mệt mỏi trôi qua, giờ là lúc chúng được tự do.
- Cậu về trước nhé, tớ có việc cần ở lại trường. – Gia Hân nói với Vũ Phương khi cả hai vừa bước ra khỏi cửa lớp.
- Có chuyện gì à? – Vũ Phương thắc mắc hỏi.
- Ừm, tớ phải giúp Hàn Phong học.
- Cậu và Hàn Phong… – Vũ Phương tròn xoe mắt, lấp lửng câu nói một cách mờ ám.
- Cậu nghĩ gì vậy hả? Mình chỉ giúp cậu ấy học thôi.
- Ờ, thì mình có nói gì đâu, cậu cũng không cần phải phản ứng vậy đâu. Hi… Thôi tớ về đây, bye nha!
Vũ Phương làm bộ mặt nai tơ, mỉm cười châm chọc rồi vội chạy đi để lại Gia Hân tức tối vì không thể nào giải thích được.
***
- Làm bài này thử đi.
Gia Hân đẩy quyển tập về phía Hàn Phong, trên trang giấy trắng tinh là một đề toán cô vừa nghĩ ra. Cậu liếc mắt về bài toán rồi nhướng mài nhìn cô, phải một lúc sau, cậu mới cầm bút và bắt đầu làm.
Thấy vậy, Gia Hân cũng chăm chú vào quyển sách trên bàn, cho cậu một khoảng thời gian khá rộng để thoải mái làm bài.
Một lúc sau, cô cảm thấy bụng mình hơi đau, cô khẽ nhăn mặt, thầm trách tính hậu đậu của bản thân, lại quên ăn sáng và uống thuốc rồi. Kìm nén lại cơn đau, cô quay sang Hàn Phong để kiểm tra, định sẽ cho cậu về sớm. Khi cô quay sang thì bắt gặp cậu cũng đang nhìn cô, Gia Hân có chút ngượng, cô kéo cuốn tập về phía mình.
- Làm xong rồi à?
Nhìn vào những trang vở trắng tinh, không một nét mực nào khác ngoài cái đề cô vừa ghi vào, cậu thậm chí không thèm làm gì cả. Gia Hân tối sầm mặt, cơn đau lại càng tăng nhưng cô vẫn gáng gượng.
- Cậu không biết làm sao? Đây là bài tập lớp 10 mà…
- Vì sao cậu lại giúp tôi học? – Như không quan tâm đến những điều Gia Hân nói, cậu vô tư hỏi lại.
- Cậu giải lại bài này đi…
- Trả lời đi. Là vì sao? – Hàn Phong không hề có ý bỏ qua.
Gia Hân cảm thấy bụng mình lại đau hơn, cô ôm lấy bụng nhưng vẫn tiếp tục gượng.
- Vì… anh của cậu… – Nét mặt cô tái đi, vô thức thốt ra lời nói chưa kịp suy nghĩ.
Đôi mắt cậu bỗng hằn lên sự giận dữ, “Vì anh của cậu…” – câu nói ấy cứ như một lời nguyền bám lấy tâm trí cậu. Tại sao lại vì anh ấy mà không phải vì cậu hay bất cứ một lí do gì chứ?
Cây bút bi vô tội bị cậu ném lên bàn rồi lăn xuống sàn, cậu đứng dậy, bỏ ra khỏi thư viện mà không hề để ý đến gương mặt đang tái đi của Gia Hân…

- Thấy sao rồi? – Hàn Phong đợi Gia Hân uống thuốc xong thì lên tiếng hỏi.
- Không sao nữa rồi. – Cô mỉm cười như thể mình chưa hề trải qua một cơn đau dạ dày nào cả.
- Cậu bị đau sao lại không nói hả? Nếu lúc đó, tôi không quay lại thì coi cậu có còn cười như bây giờ được không?
Nhớ lại lúc mình quay trở lại thư viện, hình ảnh Gia Hân ôm lấy bụng với gương mặt tái nhạt cứ như đập vào trái tim cậu, đau buốt, Hàn Phong tức giận, cậu lớn tiếng với Gia Hân, cô xụ mặt đầy hối lỗi.
- Xin lỗi…
- Xin lỗi gì chứ? Cũng tại tôi không để ý đến sắc mặt cậu lúc nãy… – Đôi mắt cậu thoáng buồn, cũng một phần lỗi do cậu.
Sự im lặng lại bắt đầu, trong căn phòng y tế lạnh lẽo, cả hai đeo đuổi những suy nghĩ mông lung…
- Khỏe hẳn rồi chứ? – Sự im lặng kết thúc, những dòng suy nghĩ cũng vô tình bị cắt ngang.
Gia Hân khẽ gật đầu. Hàn Phong tiến về phía giường bệnh, hai tay ung dung đút vào túi quần.
- Đến một nơi với tôi được không?
- Là nơi đâu? – Gia Hân e dè hỏi lại.
- Đi rồi sẽ biết.
- Tôi muốn biết nơi mình sẽ đến, tôi không muốn lại như lần trước…ở quán bar…
Tim Hàn Phong nhói một nhịp mạnh, chuyện lần trước là do tác dụng của thuốc mà cô không hề nhớ chuyện gì nhưng cũng không có nghĩa là không có chuyện gì xảy ra. Từ sau chuyện đó, cậu mới nhận ra rằng cô gái đang nằm đây đã bước vào con tim cậu lúc nào không hay. Cậu hận bản thân mình, hận những việc mình đã gây ra cho cô, trong khoảng thời gian ấy, cậu lao đầu vào ăn chơi, rượu chè đến quên mất bản thân là ai.
- Sẽ không đâu… tôi hứa.
Gia Hân bị đôi mắt chân thành của cậu làm cho yên tâm hơn, cô gật đầu đồng ý…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui