Ai đã từng là học sinh chắc hẳn cũng thấu hiểu cái cảm giác khi mà tiếng chuông tan trường vang lên. Chúng ta chẳng thể nào lí giải được tại sao chúng ta luôn thấy mệt mỏi, uể oải khi phải ngồi trong lớp học nghe thầy cô truyền dạy kiến thức ấy thế mà khi bước ra khỏi lớp học mọi sự mệt mỏi đều tan biến, chúng ta khỏi bệnh mà không cần bất cứ liều thuốc hay một phương pháp đặc trị nào. Tiếng vỡ òa từ các phòng học, tiếng reo hò quá khích của ai đó, tiếng còi xe hối hả hòa vào làn đường đông đúc… tất cả chúng - âm thanh của thời khắc tan trường.
- Mình đi thư viện trả sách nhé!
- Ừ, gặp nhau ở cổng trường. – Gia Hân tươi cười chào cô bạn thân.
Đeo chiếc balo vào vai, cô bước ra khỏi lớp, theo sau vẫn là “cái đuôi” mang tên Hàn Phong ấy. Dường như đã quá quen thuộc và trở nên nhàm chán, người ta chẳng còn chú ý hay xăm xôi về mối quan hệ của hai người bởi chẳng thể nói đi nói mãi một đề tài và cũng chẳng thể ghen tức mãi với những thứ sẽ không bao giờ là của mình, dư luận là thế khi chẳng còn gì để nói sẽ tự khắc im lặng.
(Ring… Ring)
Gia Hân bần thần nhìn vào màn hình điện thoại, cô chừng chừ một lát rồi quyết định bất máy:
- Alo…
-
Bên kia nói gì đó chỉ thấy nét bối rối trên gương mặt cô gái. Chợt điện thoại bị giật khỏi tay cô bởi một hơi thở từ phía sau.
- Nè, Lâm Hàn Phong…
Hàn Phong mặc nhiên không chú ý đến, cậu vừa áp tai vào điện thoại vừa ung dung bước xuống cầu thang.
- Là tao đây.
- < Mày có thói quen giật điện thoại người khác từ khi nào vậy, Lâm Hàn Phong? >
- Vì đây là điện thoại của Gia Hân nên tao có quyền giật.
- < À… quên mất, nó là đồ của mày, mày thậm chí có thể đem tặng nói chi là chuyện giật điện thoại của nó chứ. >
- Khi tao còn dùng lời nói với mày thì mày hãy thôi làm những trò thế này đi. – Hàn Phong xiết chặt chiếc điện thoại trong tay.
- Hàn phong, cậu đang nói gì vậy hả? Trả điện thoại đây.
Giọng nói từ phía sau làm cắt ngang cuộc trò chuyện của họ. Cậu rời tai khỏi điện thoại, vội đẩy cô sang một bên.
- Cậu yên tí đi…
- Hoài Nam, anh nghe rõ đây Gia Hân sẽ không đi đâu cả, chúng tôi còn phải học, còn nữa đừng có mà ve vãn cô ấy nếu không… tôi sẽ không nhân nhượng đâu.
Hàn Phong nói xong liền cúp máy cái rụp, cậu quay lại mỉm cười nhìn cô.
- Xong rồi, tôi đã từ chối dùm cậu rồi đấy.
- Nãy giờ hai người đã nói gì vậy? – Cô nhìn cậu nghi hoặc.
- Thì tôi chỉ từ chối giúp cậu thôi. – Cậu vô tư trả lời. – Đi thôi!
Cậu nháy mắt tinh nghịch rồi cho cả hai tay cùng điện thoại vào túi, thong thả bước đi.
- Cậu không trả điện thoại cho tôi sao?
- Tôi sẽ giữ nó để đề phòng tên đó lại gọi đến.
Sân trường đầy nắng, một chàng trai ung dung bước đi, một cô gái hậm hực bước theo sau.
***
- Lên xe thôi. – Hàn Phong mở cửa xe, nhìn cô thúc giục.
- Sao tôi phải đi với cậu? Hôm nay chúng ta có học đâu? – Cô ghì chặt lấy quai balo, vẻ thắc mắc nhìn cậu.
- Chẳng phải tôi đã nói là sẽ đi theo bảo vệ cậu sao? Đừng cứng đầu nữa lên xe đi.
- Nè, cậu lạ thật đó, có gì nguy hiểm mà phải bảo vệ tôi chứ? Vả lại, tôi có hẹn về cùng Phương rồi.
Vừa lúc đó…
- Gia Hân, đợi mình lâu không?
- À không, mình vừa nhắc đến cậu đấy. – Như vớ được cứu tin, Gia Hân nắm ngay tay Vũ Phương kéo đi. – Về thôi. Trễ xe bây giờ.
Nhưng chỉ vài bước, cô chợt nhớ ra điều gì đó, chân cô bỗng khựng lại, quay về hướng Hàn Phong, cô hậm hực:
- Hàn Phong, trả điện thoại cho tôi.
Cậu cười ranh ma, rồi rút trong túi ra chiếc điện thoại của cô, sẵn tay cậu quăng nó vào xe.
- Muốn lấy thì lên xe đi
- Cậu… – Gia Hân nghiến răng, không nói nên lời.
Bước về phía hai cô gái, cậu mỉm cười nhìn Vũ Phương.
- Hôm nay cậu về một mình nhé, Gia Hân về cùng tôi.
- Ơ… Ừm, hai cậu cứ về chung nhá, tôi về trước đây. – Cô cười lém lỉnh rồi nhìn sang Gia Hân đang nhăn nhó. – À, Gia Hân cậu đừng quên cuộc hẹn tối nay nhé! Tạm biệt!
- Vũ phương… – Cô gọi theo cô bạn nhưng cô ấy đã đi được một khoảng khá xa.
Liền sau đó, cô bị tên Hàn Phong kéo vào xe.
***
Tối nay, Gia Hân được mời ăn tối, cô mặc một chiếc váy trên đầu gối màu xanh nhạt, chân đi giày búp bê, mái tóc xỏa nhẹ nhàng ôm lấy đôi vai gầy. Cô được tài xế đến tận nhà rước, vừa ngồi vào xe thì điện thoại đã reo lên.
- Tôi nghe đây.
- < Cậu đã đi chưa? >
- Tôi vừa lên xe.
- < Phải cẩn thận đấy. Nhớ là không được đi một mình. >
- Lâm Hàn Phong, tôi chỉ là ăn tối cùng Vũ Phương và mẹ bạn ấy thôi, cậu có cần phải nghiêm trọng như vậy không? Thật ra là có chuyện gì chứ?
- < Không… không có gì, con gái đi một mình thì nguy hiểm lắm, tôi muốn nhắc nhở cậu thôi, tôi cúp máy đây. >
Gia Hân có thể cảm nhận được dường như cậu đang trốn tránh điều gì đó, cậu không hề trả lời vào câu hỏi của cô mà chỉ tìm cách lảng đi. Cậu lo lắng cho cô như vậy thực ra là vì chuyện gì?
***
- Mẹ à, đây là Gia Hân bạn thân nhất của con. – Vũ Phương tươi cười giới thiệu.
Người phụ nữ nhìn Gia Hân cười hiền, mái tóc ngắn cách điệu, gương mặt trang điểm khá dày dặn, đôi giày cao gót kiêu sa, chiếc túi xách hàng hiệu đính đá cùng bộ trang phục và những phụ kiện sang trọng trên người, tất cả đã cho Gia Hân thấy một người phụ nữ thời đại. Và cô nhận ra rằng Vũ Phương sở hữu một nét đẹp giống mẹ.
- Chào cô. – Gia Hân lễ phép cúi chào.
- Chào cháu, Vũ Phương nhà bác cứ nhắc đến cháu mãi, ta nghe nói cháu học rất giỏi chả bù với con bé nhà cô phải thuê hẳn một gia sư riêng cho nó mà phải là một anh gia sư đẹp trai nữa chứ.– Bà nhìn sang con gái cười châm chọc.
- Mẹ à… – Vũ Phương chu mỏ nũng nịu.
- Chuyện này cháu cũng biết ạ!
Cả ba cùng òa cười, không khí đã không còn ngượng ngùng như lúc ban đầu. Người phục vụ đem thức ăn vào, sau khi thức ăn đã được bày ra bàn, bà gấp thức ăn vào chén cả hai đứa một cách đầy yêu thương.
- Gia Hân à, nhà cháu làm gì vậy?
- Bố cháu mở một công ty xây dựng, dạo gần đây đang mở chi nhánh ở nước ngoài nên ông ấy rất bận rộn.
- Mẹ biết công ty xây dựng Hoàng Hân chứ? Là công ty của nhà cậu ấy đấy. – Vũ Phương tiếp lời.
- Hoàng Hân? – Bà mở to đôi mắt nhìn Gia Hân. – Nói vậy ra cháu là con gái Triệu Hoàng à?
- Vâng, cô biết bố cháu sao ạ?
- Ta và bố cháu là bạn cũ của nhau, cũng đã lâu lắm rồi ta không gặp ông ấy.
- Vậy ra chúng ta đều là người nhà cả sao? Ôi vui quá. – Vũ phương reo lên đầy phấn khích.
Gia Hân thấy khá bất ngờ, lâu lắm rồi mới gặp một người bạn cũ của bố. Từ lúc đó trở đi thì cô không hề thấy bố liên lạc hay tụ họp với bạn bè, ở bố chỉ có công việc và gia đình.
- Ta và bố cháu đều là những người bận rộn nên ít có thời gian chăm sóc gia đình. – Nhìn hai đứa, mắt bà bỗng tràn ngập nỗi buồn đâu đó sự tiếc nuối và tình yêu thương vô bờ bến. – Thấy hai đứa là bạn tốt của nhau, ta vui lắm, mong là hai đứa sẽ mãi như thế này.
- Mẹ à… – Vũ Phương nhìn bà, rưng rưng.
Gia Hân nhìn họ rồi khẽ mỉm cười, tình mẹ đã lâu rồi cô không thấy nó.
- Hai đứa làm ta nhớ lại một người bạn cũ, ta và cô ấy thân nhau hơn cả chị em ruột nhưng rồi… cô ấy lấy chồng, ta cũng lấy bố Vũ Phương. Sau đó, ta nghe tin cô ấy ly dị sau đó, cô ấy biệt vô âm tính, ta đã tìm cô ấy nhưng cô ấy giống như biến mất khỏi thế gian này vậy.
Giọng bà run lên như chẳng thể che giấu nỗi buồn và sự nuối tiếc. Gia Hân chợt chạnh lòng, người phụ nữ trong câu chuyện ấy, giống mẹ quá.
- Mẹ à… đang vui sao mẹ lại nói mấy chuyện đó chứ? Con tin rồi sau này cô ấy sẽ trở về thôi.
- Ừ nhỉ, sao mẹ như thế chứ? Thật là làm hai đứa mất vui rồi. – Bà cố lấy lại nụ cười ban đầu, tươi cười gấp thức ăn cho hai đứa.
Bữa ăn tối lại tiếp tục, đầy tiếng nói cười hòa cùng những cung bậc cảm xúc khiến người ta như thắt lòng.
***
Gia Hân và hai mẹ con Vũ Phương rời khỏi nhà hàng, họ vừa định lên xe thì Gia Hân nhận được cuộc gọi từ Thu Thảo.
- < Mình đang soạn bài thì thấy vở bài tập Toán của cậu trên bàn học của tớ đấy. >
- Ấy chết, mình quên mất, mai có tiết Toán mà mình vẫn chưa làm bài tập. – Cô hốt hoảng nói vào điện thoại
- < Cậu hậu đâu quá đấy. >
- Được rồi bây giờ mình sẽ ghé nhà cậu liền.
Gia Hân cúp máy rồi nói phải ghé sang nhà bạn nên xin đi riêng cho tiện, lúc đầu Vũ Phương và cả mẹ cô ấy đều phản đối vì sợ Gia Hân bị nguy hiểm nhưng cuối cùng họ cũng xin hàng bởi sự cứng đầu của cô.
Cô chào tạm biệt hai mẹ con rồi bước ra đường lớn đón taxi. Nhưng chờ mãi cũng không thấy, cô bắt đầu nông nóng. Cuối cùng cũng có một chiếc xe dừng lại chỗ cô nhưng không phải là taxi, một chiếc xe màu bạc bóng loáng. Gia Hân đưa đôi mắt ngạc nhiên về phía chiếc xe, lúc đó một chàng trai bước ra nắm chặt lấy tay cô, mạnh bạo đẩy cô vào xe. Chiếc xe lao nhanh trên đường đêm.
Gia Hân vẫn chưa hết bần thần, mọi việc diễn ra quá nhanh, cô còn chưa kịp thốt ra lời nào. Chàng trai đó ghé vào sát mặt Gia Hân, cười ma mị:
- Cuối cùng cũng bắt được em.
Cô vội nhích người ra, cách anh ta một khoảng an toàn, cô lấp bấp:
- Anh… thật ra anh muốn gì ở tôi hả?
- Muốn gì rồi em sẽ sớm biết thôi. Anh đã dùng lời nói lịch sự vậy mà em kiêu quá, không nể mặt anh chút nào, bắt buộc anh phải dùng đến cách này thôi. – Hoài Nam nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cằm nhọn của cô.
Anh ta lại cười, cô bắt đầu thấy sợ hãi cái nụ cười của anh ta. Đâu mất rồi cái nụ như tỏa nắng hay đây mới chính là nụ cười thật của anh ta?
Cô gạt mạnh tay anh ta ra, sự sợ hãi lắp đầy đôi mắt.
- Tôi muốn xuống xe anh mau dừng xe lại đi.
Chẳng thèm để ý đến cô, anh ra lệnh cho tài xế:
- Đến biệt thự đi.
Chiếc xe rẽ trái, cô không biết rồi mình sẽ bị đưa đến đâu, nỗi sợ hãi bao lấy tâm hồn cô, đôi bàn tay lạnh run, từng giọt mồ hôi đầm đìa trên trán.
Xe dừng lại trước một biệt thự sang trọng, Gia Hân bị tên Hoài Nam kéo ra khỏi xe, cô không ngừng giẫy giụa.
- Thả ra, mau thả tôi ra.
Hắn mặc nhiên không hề để ý tới, nắm chặt tay cô kéo xềnh xệch lên tận lầu 3. Hắn đẩy cô vào phòng rồi đóng sầm cửa lại. Cô đập mạnh vào cánh cửa, không ngừng la hét:
- Nguyễn Hoài Nam mau thả tôi ra.
Nhưng vẫn không hề có bất cứ động tĩnh gì, cô bất lực ngồi co mình vào một góc để mặc bóng tối bao quanh.
Một thứ gì đó lóe sáng qua đầu, cô lục tìm trong chiếc túi xách, cầm điện thoại trên tay, cô gọi ngay cho Hàn Phong, cô biết chỉ có anh mới giúp cô được vào lúc này.
Bài nhạc chờ vang lên đều đều như thách thức bản thân cô, bàn tay lạnh toát xiết chặt chiếc điện thoại,
“Hàn Phong, mau nghe máy đi.”
Tiếng tút ngân dài trong điện thoại nghe não nề, Gia Hân cụp mắt trong vô vọng. Trong lúc cô cần cậu nhất thì tại sao lại không xuất hiện chứ?
Bỗng điện thoại cô rung lên, một tia sáng lại lóe lên giữa bao nhiêu bóng tối đang bao trùm, Hàn Phong đang gọi lại.
- Hàn phong, tôi…
“Cạch” cửa phòng bật mở, ánh sáng đèn điện phủ đầy căn phòng rộng lớn. Gia Hân ngước đôi mắt đang mở to nhìn cái người vừa bước vào phòng, nhanh như cắt, hắn giật lấy điện thoại trong tay cô.
- Mày yên tâm đi, cô ấy đang ở chỗ tao.
Hắn cúp máy rồi thẳng tay ném điện thoại xuống sàn. Gia Hân nhìn tia sáng cuối cùng của mình bị dập tắt thì hụt hẫng vô cùng, cô xiết chặt tay, đứng phắt dậy nhìn thẳng vào mắt anh ta.
- Thật ra anh muốn gì ở tôi hả?
- Anh chỉ muốn lấy lại món quà đặc biệt từ Hàn Phong thôi. – Hắn ghé sát mặt mình vào mặt cô, phả ra từng hơi thở nóng thổi.
Gia Hân lùi vài bước về phía sau nhưng cô càng lùi thì hắn càng tiến.
- Món quà đặc biệt? – Cô khó hiểu hỏi lại.
- Đúng, món quà đó chính là em, Triệu Gia Hân.
- Anh… anh đang nói gì vậy chứ?
- Đừng mở to đôi mắt nhìn anh, anh không kiềm lòng nổi đâu. – Hắn cười ma mị rồi vuốt ve gương mặt cô.
Cô tức giận, gạt mạnh bàn tay bẩn thỉu của hắn ra khỏi mặt mình.
- Đừng có tức giận chứ, để anh kể một câu chuyện cho em nghe nhé. Không chừng nghe xong em sẽ nhớ lại chuyện gì đó rất thú vị.
Hắn ta ngừng một lát, khẽ hài lòng với ánh mắt tò mò của cô rồi nói tiếp:
- Em còn nhớ lần đó Hàn Phong dẫn em vào một quán bar chứ?
- Sao… sao anh lại biết?
- Anh là một trong số những người ở đó, anh đã đưa nước trái cây cho em.
Gia Hân mở to mắt nhìn người đối diện, phải rồi là anh ta, chính anh ta là người ở quán bar hôm đó, hèn gì cô lại thấy anh ta quá đỗi quen thuộc.
- Thế em có biết tại sao lần đó hắn lại đứa em đến không?
- Anh muốn nói gì thì nói đi, không cần phải vòng vo như vậy đâu?
- Được rồi, nhưng em phải thật bình tĩnh đấy. – Hắn nói tiếp. – Trong cuộc đua hôm đó hắn đã thua, anh nói là cần một cô gái còn nguyên vẹn nên hắn đã đưa em đến, em chính là giải thưởng cho cuộc đua. – HẮn nhìn sâu vào mắt cô như để tìm kiếm một thú vui nào đó.
- Anh… anh đang nói bậy bạ cái gì vậy hả? Tôi sẽ không đời nào tin anh đâu.
- Hình như thuốc kích thích lần đó hơi mạnh nên em không còn nhớ gì nữa rồi. Cố nhớ lại xem lần đó…
Tuy ngoài miệng là vậy nhưng trong lòng Gia Hân vẫn còn nỗi hoài nghi rất lớn, cô cố lục tìm trong trí nhớ, ngày hôm đó… ngày hôm đó… Rồi từng đoạn phim ngắn, rời rạc chạy đi chạy lại trong đầu cô, từ lúc Hàn Phong đưa cô đến đó, cô gặp tên Hoài Nam, hắn đưa cô ly nước trái cây, Hàn Phong đỡ lấy cô, sau đó Hoài Nam giật lấy cô.
- “Không phải cậu bảo là cho tôi rồi à?”
- “Hôm nay tôi phải thử món đồ chơi mới này. Cảm ơn. Hôm khác tôi sẽ cho câu một nhỏ cực hot.”
Câu nói của ai đó cứ văng vẳng trong đầu cô và hình ảnh cuối cùng cô còn nhớ trong mảng kí ức lộn xộn của mình là gương mặt lạnh tanh đến vô cảm của Chấn Nam.
Cô ôm lấy đầu đau buốt, dựa lưng vào tường, cô từ từ khuỵa xuống, co người lại, giọt nước mắt trực trào nơi khóe mắt. Cô thấy tim mình nhói lên một vũ khúc rạn vỡ, cô nghe âm thanh của sự đổ nát ngay chính tâm hồn mình. Thì ra bấy lâu nay cô luôn bị vây quanh bởi dối trá và lừa gạt, vậy mà cô lại tin tưởng và xem họ là bạn. Cô cắn chặt môi ngăn tiếng nấc từ cổ họng, cô thấy mình thật ngốc!
- Thế nào? Em tin rồi chứ, lẽ ra em phải nhớ lại sớm hơn. Chắc là em đau đớn lắm nhỉ? Bị người ta coi như món đồ chơi mà còn tốt bụng dạy kèm cho hắn. Nếu lần đó Lục Chấn Nam không tự nhiên xuất hiện thì bây giờ chắc em đã thành người của anh rồi đấy. – Hắn ta lắc đầu tỏ vẻ tiêc nuối.
Nhắc lại Chấn Nam, cô lại thấy tâm hồn nhỏ bé của mình được tiếp thêm chút sức mạnh, cô đứng bật dậy, nhìn hắn bằng đôi mắt căm phẫn, rồi thật nhanh cô dùng hết sức lực tát thật mạnh vào má hắn.
“Chát”
- Anh là tên khốn nạn.
Thân hình nhỏ bé run lên bần bật, vài sợi tóc con che đi gương mặt đau đớn, đôi tay vẫn lạnh toát, hốc mắt lấp đầy bởi những giọt nước của đau đớn, tuyệt vọng và cả sự căm phẫn.
- Hay lắm, anh sẽ cho em thấy anh khốn nạn thế nào.
Hắn cười một nụ cười đáng sợ, rồi đẩy mạnh cô lên giường, hắn ghì chặt lấy tay cô đến độ bầm tím. Cả thân hình hắn đè lên người cô, hắn cúi xuống, những cái hôn mạnh bạo trượt dài trên cổ rồi xuống vai. Cô đau đớn vùng vẫy rồi thét lên nhưng vô ích, hắn quá mạnh so với một cô gái, cô cắn chặt môi, nhắm mắt lại để nước mắt theo đó mà tuôn rơi.
Trong khoảnh khắc cô tuyệt vọng và buông xuôi tất cả ấy…
*Rầm*
Cánh cửa bị đá tung và một chàng trai xuất hiện…
*** Hai tuần sau mình bận thi HK2 nên không post chap mới được nhé! Mong các bạn thông cảm.