Sáng tinh khôi và trong trẻo như giọt sương long lanh còn đọng lại trên những chiếc lá xanh mướt, vài sợi nắng ấm của bình minh len lỏi vào căn nhà nhỏ bao quanh là những cây xoài sai trĩu quả. Chuông cửa reo hối hả khi cô chủ nhỏ đang chăm chút cho khu vườn xinh xắn của mình.
- Cậu tới đây có chi vậy? – Gia Hân vịn lấy tay cầm cổng, thò người ra ngoài, ngạc nhiên hỏi.
- Đi chơi không?
- Đi chơi? Ngay bây giờ? Tôi với cậu?
- Ừ.
- Nhưng… sao tự nhiên lại rủ tôi?
Hàn Phong nhoẻn miệng trả lời:
- Coi như cảm ơn cậu vì đã làm gia sư cho tôi vậy còn nữa hôm nay là sinh nhật tôi.
- Sinh nhật cậu sao?
- Cậu không biết à?
- Không nói thì sao tôi biết được chứ. Được rồi vào nhà đi, tôi đi chuẩn bị.
- Không cần đâu tôi đợi ở đây được rồi.
- Tùy cậu vậy.
Gia Hân quay vào nhà, sau lưng cô, cậu thiếu gia yeah một cái rất ư là vui sướng.
***
Biệt thự họ Lục.
Lục Chấn Khang ngồi trên sofa, vẫn như thói quen nhâm nhi tách cà phê thơm nồng.
- Tìm tôi sớm thế này có chuyện gì?
- Tôi muốn 50% số cổ phần của ông. – Người phụ nữ đối diện đi thẳng vào vấn đề với giọng bình thản.
Đặt tách cà phê lên đĩa, ông nhìn bà vợ cũ, giọng khinh khỉnh.
- Dựa vào cái gì?
- Dựa vào Chấn Nam là người kế thừa duy nhất của tập đoàn Lục Chấn.
- Bà gặp nó rồi phải không? Nó có kêu bà bằng mẹ không? Mục đích bà về đây thực chất là lợi dụng Chấn Nam để phục vụ cho tham vọng của mình.
Ý đồ bị vạch trần nhưng người phụ nữ vẫn giữ nguyên thái độ bình tĩnh.
- Đúng như vậy thì sao? Tôi là mẹ của nó, là người đã sinh ra người thừa kế của Lục Chấn chẳng lẽ tôi không có quyền đòi hỏi sao?
Lục Chấn Khang cười khó hiểu, tiếng cười bật lên trong gian phòng sách lạnh lẽo lại càng thêm lạ kì.
- Ngọc Thanh, có một chuyện tôi nên nói rõ với bà. Chấn Nam không phải do bà sinh ra.
Quý bà họ Đinh ngầm kinh ngạc trong lòng nhưng vẫn giữ vững lặp trường, bà cho là Lục Chấn Khang muốn bà mất đi “công cụ quý giá” nên mới dựng chuyện lừa bịp.
- Không phải? Hơ… Lục Chấn Khang ông đang lừa ai đấy? Chấn Nam là con trai tôi, là đứa bé tôi đã sinh ra trong bệnh viện lẽ nào ngay cả điều này tôi cũng không biết sao.
Lục Chấn Khang chậm rãi nói:
- Đúng là bà đã sinh một đứa bé trong bệnh viện nhưng đứa bé đó không phải là con trai tôi và nó đã chết lúc vừa chào đời.
Bà Ngọc Thanh đơ người, vai run lên, mồ hôi lạnh rỉ đầy sống lưng. Cho dù Chấn Nam có do bà sinh ra đi nữa nhưng sự thật là bà chưa từng có thai với chồng mình. Mọi bí mật của bà Lục Chấn Khang đều biết nhưng ông ta chẳng hề nói ra.
- Tôi đã hết lần này đến lần khác bỏ qua cho bà nhưng bà vẫn không biết hối cãi. Ngay cả lúc li dị bà cũng được chia một nửa tài sản như thế chưa đủ sao?
- Cho dù là vậy nhưng Chấn Nam thực sự là con trai tôi, là đứa con tôi đã sinh ra.
- Đứa trẻ bà sinh ra đã chết rồi. Nếu lúc mang thai nó bà không sống buông thả, tối ngày rượu, thuốc thì đứa bé đó đã không chết hoang mạng. – Lục Chấn Khang gằng giọng, nỗi chua xót hiện đầy trong đôi mắt.
- Không phải, sự thật không phải như vậy. – Cánh môi đỏ thẫm khẽ run lên, có màn nước mỏng phủ quanh đôi mắt người phụ nữ, dù sự thật đang dần hé mở nhưng lí trí của bà vẫn chưa thể chấp nhận.
- Đó chính là sự thật. Bà có thể xét nghiệm ADN.
Đinh phu nhân gần như hét lên, người phụ nữ thông minh vốn giỏi che giấu cảm xúc đã xé rách lớp vỏ ngụy trang để những cảm xúc rơi theo nước mắt, bà chẳng thể tin vào sự thật đau xót này.
- Vậy ông nói đi Chấn Nam nó từ đâu mà xuất hiện, nó là con ai hả?
Lục Chấn Khang rơi vào trầm tư những điều ông che giấu, những thứ mà bao năm qua giằng xé lí trí và thể xác ông nó thật đáng sợ. Đã đến lúc ông nói ra dù chỉ một lần.
- Nó là con của người phụ nữ tôi yêu nhất.
Sau câu nói khó hiểu của người kia, bà Ngọc Thanh bật dậy khỏi sofa, cả người run lên, cánh môi đỏ thẫm khó nhọc mấp máy:
- Ông… Lục Chấn Khang… chẳng lẽ… ông đã… không thể nào… ông đã hoán đổi chúng… ông…
- Bao nhiêu là đủ rồi, số tiền bà nợ tôi đã trả, giữa chúng ta coi như hết. Ngay trong hôm nay phải thu xếp để trở về bên đó, ôm theo tất cả những gì bà biết và đừng bao giờ quay lại đây nữa.
Lấy lại vẻ lạnh lùng, Lục Chấn Khang bước ra khỏi phòng và trước ông đã có một ai đó rời khỏi cửa ngay khi câu chuyện kết thúc.
Còn lại một mình, Đinh phu nhân ôm lấy mặt, nước mắt giàn giụa. Tất cả mọi thứ đang vùng vằng quay lưng với bà, đứa con trai duy nhất – niềm hy vọng cuối cùng cũng chẳng còn, chẳng lẽ những việc bà làm đều sai sao? Bà lấy Lục Chấn Khang theo sự sắp đặt của gia đình nhưng ông ấy lúc nào cũng thương nhớ người tình cũ, bà buồn chán nên sinh tật, nuôi người tình ở bên ngoài, đến khi bà mang thai hắn lại vùng vằng bỏ đi, bà đau đớn say mình trong men rượu và khói thuốc. Mười tám năm bà mới biết mình là kẻ đã giết chết đứa con trai của mình.
…
- Điều tra cho tôi về Lục Chấn Khang và Đinh Ngọc Thanh trước khi lấy nhau, chuyện ở bệnh viện 18 năm trước và tôi cần kết quả xét nghiệm ngay trong hôm nay.
Cuộc điện thoại kết thúc. Mắt quỹ riết lên những tia sắc nhọn.
Lần nữa áp tai vào điện, giai điệu nhẹ nhàng của bài nhạc chờ như thách thức người gọi. Khi tiếng tút ngân dài cũng là lúc chiếc điện thoại đáng thương bị đập mạnh vào tường. Vỡ nát.
Gia Hân được “cậu học trò” dẫn đến một khu vui chơi giải trí rất lớn với đủ loại hình. Gia Hân là người thích thú nhất bởi lâu lắm rồi cô mới được vào đây. Đôi bạn trẻ chơi hết trò này đến trò khác, đến khi mệt lừ thì ghé vào rạp chiếu phim, khi bước ra thì trời cũng đang chuyển chiều. Hai cái bụng lúc này cũng đói meo, họ kéo nhau vào một quán lẩu khá nổi tiếng.
- Tặng cậu đấy. – Gia Hân đẩy về phía cậu một chiếc hộp nhỏ.
- Là gì vậy?
Cô cười, đáp:
- Quà sinh nhật đấy. Lúc nãy khi mua kem tôi đã mua nó. Tôi thấy cậu đeo khuyên tai rất đẹp, sau vụ tai nạn không thấy nó đâu nữa tôi nghĩ là cậu đã làm mất.
- Cảm ơn!
- Tôi cũng phải cảm ơn cậu đấy. Hôm nay tôi chơi vui lắm.
- Không cần cảm ơn đâu chỉ cần giúp tôi một chuyện nữa thôi.
- Là chuyện gì? – Gia Hân nghiêng đầu hỏi.
- Tối nay bố mẹ tôi mở tiệc, bố tôi muốn cậu đến.
- Bố cậu muốn tôi đến sao?
- Ừ. Ông ấy muốn gặp cô gia sư nổi tiếng đã biến một kẻ ăn chơi như tôi thành một trò giỏi.
- Ờ… nhưng mà tôi không rành mấy chuyện tiệc tùng lắm.
- Không sao, cứ đi bên cạnh tôi là được.
Hàn Phong mỉm cười trấn an rồi gấp thức ăn vào chén Gia Hân, có thứ gì đó nảy nở trong lòng, rất hạnh phúc!
***
- Trước khi bà đi, tôi muốn biết sự thật. – Chấn Nam ngồi trên ghế vẫn cái dáng vẻ kiêu ngạo vốn có, đôi mắt như thú dữ thèm khát con mồi.
Đối diện, người phụ nữ không khỏi run người nhưng vẫn cố níu vẻ mặt bình thản.
- Sự thật gì chứ?
- Về thân thế của tôi?
- Thân thế của con? Con là con của ta và Lục Chấn Khang không phải sao?
- Bà hiểu mà. Tôi có thể điều tra được nhưng tôi muốn chính miệng bà nói ra.
Người phụ nữ thoáng nghĩ ngợi rồi quyết định lên tiếng:
- Được rồi, ta không thể giấu con.
Đôi giày cao gót nện lên sàn nhà sạch bóng, tiếng bánh xe vali cựa lên nền gạch nghe buồn.
Âm thanh ngưng đọng, người phụ nữ quay lại, những giọt nước vẫn còn đọng trên khóe mi, cánh môi đỏ thẫm sau một hồi do dự cũng ấp úng lên tiếng:
- Chấn Nam… ta có thể gọi con một tiếng con trai không?
- Tạm biệt. Con trai!
Người phụ nữ lần nữa quay đi, nụ cười buồn rơi trên gương mặt hanh khô, hương sắc cuộc đời thoáng chút đã bay. Bà sẽ trở về Pháp và sống nốt quãng đời còn lại ở đó.
Chấn Nam dằn mạnh nắm đấm xuống mặt bàn, tiếng đổ vỡ chang chát như thứ âm thanh sắc lẻm cứa vào lòng. Máu qua da tuôn ra thành dòng, đầm đìa trên bàn tay rắn rỏi. Đôi mắt sắc lạnh hằn lên những vệt đỏ khiếm đảm lấp đầy những vết xước đau thương. Nỗi đau như chất độc ngấm vào máu lan truyền qua từng tế bào cơ thể, ngấm vào tim và ăn mòn lí trí.
- “Bố con lúc trẻ đã yêu một người phụ nữ, họ yêu nhau rất say đắm nhưng vì gia đình ngăn cản nên bà ta đã lấy chồng, bố con cũng theo lời gia đình mà cưới ta. Ta với ông ấy đến với nhau hoàn toàn không có tình yêu, trong đầu ông ấy người phụ nữ kia luôn tồn tại. Trong lúc buồn chán, ta đã yêu một người đàn ông khác nhưng khi biết ta mang thai ông ấy bỏ ta một mình, lúc đó ta đành phải gạt Lục Chấn Khang rằng đứa bé trong bụng ta là của ông ấy. Ngày hôm đó trong bệnh viện có hai sản phụ, ta và Phương Linh – người phụ nữ mà ông ấy vừa yêu vừa hận. Đứa bé ta sinh ra đã chết ngay sau khi chào đời chỉ vì lúc mang thai ta luôn chìm ngập trong rượu và thuốc lá nhưng ta đã bị ông ấy lừa, một cú lừa hoàn hảo. Ông ấy đã tráo đổi con của ta với con trai của Phương Linh. Ông ấy thật nhẫn tâm…”
- “Nói vậy tôi là con trai của Phương Linh và chồng bà ta sao?”
- “Rất có thể nhưng nếu đúng là vậy ta thực sự không hiểu tại sao ông ấy bắt con, nuôi dạy con để con kế thừa Lục Chấn trong khi con và ông ấy không hề có máu mủ. Chuyện này con nên tìm hiểu kĩ, ta phải đi rồi.”
Chiếc BMW dừng trước một nhà hàng sang trọng, hôm nay nó được bao trọn cho tiệc mừng sinh nhật cậu con trai út của ngài cảnh sát trưởng và nữ chủ nhân của tập đoàn họ Phạm.
Đám phóng viên quây kín lối vào, chàng trai với mái tóc đỏ dựng cao trong bộ vest đen lịch lãm bước ra, chiếc khuyên tai lóe một đường tuyệt đẹp. Nắm lấy tay chàng trai, cô gái nhỏ bước ra tựa loài hoa thuần khiết nhất trần gian. Chiếc váy trắng tay liền ôm lấy phần eo cực kì đơn giản, chân đi đôi cao gót màu trắng, nơ tóc màu hồng phấn nhẹ nhàng ôm lấy mái tóc dài ốp nhẹ ở đuôi. Gia Hân khiến người ta phải ngỡ ngàng bởi độ thuần khiết và trong sáng tự nhiên.
Cô gái nhỏ có chút lúng túng trước camera và đặc biệt là những câu hỏi của phóng viên:
- Cậu Lâm cô ấy là bạn gái cậu à?
- Xin hỏi cô là tiểu thư nhà nào thế ạ?
- Hai người quen nhau bao lâu rồi?
- …
Hàn Phong xiết nhẹ tay. Khẽ thì thầm trấn an cô:
- Yên tâm. Có tôi đây.
Gia Hân mỉm cười, cô thấy an tâm hơn phần nào. Cả hai bước vào trong với sự chú ý của mọi người. Nhân vật chính đã tới.
- Chào bố mẹ!
- Cuối cùng hai đứa cũng tới. Ta mong từ nãy giờ đấy. Ô… hôm nay Gia Hân xinh quá nhỉ? – Lâm phu nhân mỉm cười nhìn Gia Hân.
- Cảm ơn ạ! – Cô cười ngượng.
- Chào cháu. Ta là bố Hàn Phong và Lâm Vũ.
Gia Hân lễ phép cúi chào, thần thái uy nghiêm của vị cảnh sát thật khiến người khác em sợ.
Họ nói chuyện cùng nhau khá vui vẻ, một lúc sau Hàn Phong phải tiếp khách cùng bố mẹ nên cậu đành để Gia Hân lại một mình.
Trong lúc buồn chán, sự xuất hiện của Vũ Phương như một nguồn sáng mới.
- Ái chà… Gia Hân hôm nay xinh quá ta.
- Cậu cũng vậy thôi Vũ cô nương ạ!
Vũ Phương được khen thì cười tít mắt, hai lúm đồng tiền cũng được dịp khoe độ dễ thương.
- À mà sao lúc trưa mình điện cậu không bất máy vậy?
- Hở? Quên mất điện thoại mình để chế độ im lặng vẫn chưa chỉnh lại sáng giờ mình cũng chưa xem nữa.
Gia Hân lục tìm điện thoại trong chiếc ví màu xanh.
- Có hai cuộc gọi nhỡ này. Mà Phương cậu…
Gia Hân nhìn theo hướng cô bạn đang nhìn, trong tầm mắt cô thấy Lâm Vũ và Bảo Châu đang nói chuyện rất thân thiết. Mặt Vũ Phương thoáng buồn trước cảnh tượng đó.
- Cậu buồn sao?
- Một chút thôi. – Đột ngột cao giọng, cô nàng trở nên phấn chấn hẳn. – Mà mình không buồn lâu được đâu. Nè Gia Hân, cậu lại sao nữa vậy?
Gia Hân rời mắt khỏi màn hình di động, ấp úng trả lời:
- Ơ… Chấn Nam đang gọi mình.
- Vậy thì nghe máy đi sao phải chần chừ?
Gật đầu, Gia Hân liền bất máy nhưng chưa kịp alo đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói lạnh lùng quen thuộc.
- < Em đang ở đâu? >
- Em đang ở nhà hàng tiệc sinh nhật của Hàn Phong.
- < Ra cổng đợi anh. >
Tắt điện thoại, Gia Hân quay sang Vũ Phương đang nhâm nhi ly nước trái cây ngọt lịm.
- Mình phải đi. Cậu nói lại với Hàn Phong nhé.
- Mà cậu đi đâu?
- Đi gặp Chấn Nam.
Khi chiếc váy trắng đã khuất sau cánh cửa, Vũ Phương nhấp một ngụm nước ra vẻ trầm ngâm:
- Ôi tình yêu… tình yêu làm người ta loạn cả lên.
- Cái gì mà yêu yêu đấy?
Một giọng nói vừa quen vừa lạ thoảng qua tai, cô nàng theo bản năng quay đầu lại đập vào mắt là cái bảng mặt mà theo cô nó chẳng đáng để nhìn.