- Tìm anh có chuyện gì? – Chấn Nam quay lưng về phía cô, bóng người cao lớn đổ lên mặt hồ gợn nước.
- Anh không có chuyện gì muốn nói với em sao?
- Chẳng phải em đến tìm anh sao? – Quay lại nhìn cô, gọt bỏ mọi cảm xúc.
- Em… – Gia Hân rơi vào lúng túng, phải rất khó khăn mới quyết định đến đây giờ lại không biết nói gì.
Đôi giày xanh dương tiến một bước, đôi mắt trong veo ngước nhìn anh, dứt khoác nói:
- Em cần một lí do và một lời giải thích.
- Anh không có. Em về đi.
- Em không về, em muốn nghe chính miệng anh nói rằng tất cả mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, rằng anh có lí do gì đó…
- Không có lí do gì hết. Về đi. – Chấn Nam quay lưng.
- Được rồi, em sẽ về nếu anh trả lời thật lòng… Lục Chấn Nam, anh… có cần em nữa không?
- Về đi, Rin đang đợi anh. Đừng ngu ngốc mà đeo bám anh nữa.
Anh bước vào trong, cô gái nhỏ lặng người, âm thanh của sự đổ vỡ như gần bên tai.
Đứng trước cánh cổng màu đen, Gia Hân ngoái nhìn căn phòng có bậu cửa sổ lớn, vẫn tối òm như thói quen.
Chân va phải thứ gì đó, Gia Hân lặng nhìn chậu cây con dưới chân mình, nước mắt rơi.
Đem theo chậu cây bước ra khỏi cánh cổng màu đen, đôi giầy xanh dương khựng lại…
*Bốp*
Chậu hoa rơi xuống, vỡ nát ngay dưới chân…
***
- Gia Hân về rồi à? Anh đã nói gì với cô ấy? – Rin chặn lại khi Chấn Nam vừa bước lên bậc thang.
- Tránh ra.
- Thực ra anh đã nói gì với cô ấy? Có phải anh lại làm cô ấy tổn thương không? Lục Chấn Nam tôi thực sự không hiểu nổi anh rõ ràng là yêu cô ấy nhưng lại tìm mọi cách để cô ấy rời xa mình rồi làm cả hai đau khổ. Anh có nỗi khổ sao? Anh bị ung thư à? Anh sắp chết rồi ư?
Dấn người qua Rin, Chấn Nam lạnh lùng bước lên lầu.
- Lục Chấn Nam…
- Anh ấy là vậy đấy. Trừ khi anh ấy tự nói ra bằng không có hỏi cách mấy anh ấy cũng không nói đâu. – Là Gia Bảo, cậu nhóc đang ngồi trên sofa đọc sách.
- Nói vậy cậu cũng không biết à?
Gấp lại quyển sách, Gia Bảo chậm rãi nói:
- Chắc chắn là có lí do đặc biệt gì đó. Anh ấy rất yêu Gia Hân tuyệt đối không thể làm người mình yêu bị tổn thương được.
- Tôi rất tò mò không biết họ yêu nhau thế nào, một người lạnh lùng như Chấn Nam và một cô gái bình thường như Gia Hân.
- Gia Hân là mối tình đầu của anh Chấn Nam.
- Mối tình đầu sao?
- Chấn Nam rất ít tiếp xúc với con gái nếu không nói là ghét họ nhưng với Gia Hân thì khác. Anh ấy thay đổi rất nhiều từ khi Gia Hân xuất hiện, chị có bao giờ thấy anh ấy cười chưa? Nụ cười mang niềm hạnh phúc…
- Gia Hân chắc là một cô gái rất đặc biệt…
Đặt quyển sách lên bàn, Gia Bảo đứng dậy bước về phía Rin:
- Cũng tối rồi, tôi đưa chị về khách sạn nhé.
***
Cạch. Mở cửa bước vào sẵn tiện bật công tắc đèn. Căn phòng rộng lớn thoáng chốc ngập tràn trong ánh sáng.
*Bốp*
Bình trà đập mạnh vào tường, những mảnh vỡ sắc nhọn lăn lóc dưới mép tường.
Jay thở phào may mà anh né kịp.
- Tùy tiện vào phòng tôi còn tự ý bật đèn. Anh muốn chết không?
Không màng tới thái độ giận dữ của chàng trai, Jay ngồi xuống đối diện người đó.
- Đâu cần phải như thế chứ, suýt tí nữa phải gọi Triết Minh về băng bó cho tôi rồi.
- Chuyện gì nói mau đi. – Gập lại laptop, Chấn Nam lạnh lùng nói.
- Về công ty Hoàng Hân cậu định làm thật à?
- Đương nhiên.
- Nhưng còn Gia Hân…
- Người tôi muốn tiêu diệt là Triệu Hoàng.
- Nếu Gia Hân biết cô ấy sẽ càng hận cậu.
Nhếch môi một cái Chấn Nam bình thản đáp:
- Đó là điều tôi muốn…
- Leader, cậu không thể tuyệt tình như thế. Gia Hân vẫn chưa biết sự thật, cô ấy rất yêu bố, liệu mọi chuyện sẽ ra sao nếu cậu tiêu diệt Triệu Hoàng?
- Nếu biết sự thật, Gia Hân sẽ càng tổn thương hơn… Một người bố vô tình như thế Gia Hân không có sẽ tốt hơn.
- Cậu muốn kết liễu ông ta?
- Cứ vờn trước đã, lần này tôi muốn ông ta ngồi tù…
Cánh cửa dần khép lại, đôi mắt tinh ranh của Jay đã kịp ghi lại bức ảnh Gia Hân thấp thoáng sau tấm màn đen trên tường. Lí do Chấn Nam muốn tiêu diệt Triệu Hoàng anh là người rõ nhất, Jay đã điều tra thêm, Triệu Hoàng và mẹ Chấn Nam li dị chính vì khi đó, Triệu Hoàng đã phát hiện vợ mình luôn nhung nhớ người tình cũ và đứa con đầu lòng của họ chính là con của người đó. Ông ta vì nóng nảy nên chửi đánh bà, họ li dị, bà không được chia một phần tài sản nào thậm chí còn bị đuổi đi và không được gặp mặt con gái. Chấn Nam đang từng bước cho kế hoạch trả thù của mình đầu tiên là Triệu Hoàng – người đàn ông vô tình đã khiến mẹ anh bỏ đi biệt tích.
Chấn Nam nhìn bức ảnh hồi lâu, gương mặt hồn nhiên này đã bị anh làm tổn thương. Nhưng… anh không thể làm khác, giữa anh và cô đã tồn tại giới hạn.
Học viện chìm vào giờ học yên tĩnh đến lạ kì. Giáo viên và học viên đều ngập đầu trong mớ kiến thức lộn xộn và những bài giảng du dương là thứ thuốc mê công hiệu nhất.
Ngưng lại bài giảng, giáo viên nhìn một lượt lớp học, ho khan một tiếng:
- Gia Hân.
- …
- Gia Hân.
- …
- Gia Hân.
- Dạ… – Mãi đến khi Hàn Phong khều vai, Gia Hân mới giật mình lên tiếng.
- Lên giải bài này đi. – Cô giáo chỉ tay về phía bảng.
- Em xin lỗi… – Gia Hân ấp úng.
Bước xuống bục giảng, cô giáo trìu mến nhìn học trò:
- Có chuyện gì sao? Em dạo này không được ổn lắm.
Gia Hân cúi mặt và giữ im lặng nhưng có người lại thay cô trả lời:
- Bị đá rồi nên đâu còn tâm trí học nữa. Những đứa trèo cao lỡ may té chắc là đau lắm. Thật tội nghiệp. – Là lớp trưởng – một tiểu thư nhà giàu mang bệnh thành tích cũng chính là cô nàng tóc xoăn đã bày kế dụ Gia Hân hôm trước.
- Cậu vừa nói gì vậy hả? – Bảo Châu đứng bật dậy trừng mắt nhìn sang dãy bìa bên kia.
- Cậu điếc à? Tôi nói rõ như vậy mà cậu không nghe thấy sao?
Bảo Châu làm mặt ngô nghê:
- Tôi cứ tưởng cậu đang sủa chứ?
Hơn nửa lớp cười rần rần trước câu trả đũa hàm ý bao gồm cái nhếch môi của Hàn Phong, số còn lại về phe cô lớp trưởng nên chỉ trơ mặt hay cười thầm trong bụng.
- Cậu…
- Được rồi hai em, chúng ta vẫn đang trong giờ học. – Cô giáo nhẹ nhàng nhắc nhở mong hóa giải nguy cơ chiến tranh giữa hai cô gái nhưng có lẽ chiến tranh đã bùng nổ…
- Em rộng lượng nên sẽ không chấp nhất người như cậu ta.
- Cậu mà rộng lượng sao? Không đứng nhất được thì đem lòng ganh ghét người khác, ỷ đông ăn hiếp yếu, cậu rộng thật đấy.
- Còn cậu nên lo xem khi nào tập đoàn nhà cậu thực sự phá sản, tới lúc đó phải học hỏi ai kia đeo bám mấy thiếu gia nhà giàu đi. – Liếc mắt về Gia Hân.
- Lớp trưởng, cậu không được quá đáng… – Lúc này Vũ Phương cũng lên tiếng.
- Cả bọn các cậu chơi với nhau đúng là hợp thật đấy, một lũ ăn bám.
- Con nhỏ này, mày dám…
Bảo Châu giận dữ gắt lên, mặt đầy sát khí bước ra khỏi chỗ, bên kia nàng lớp trưởng đâu chịu thua cũng bước ra, hai ánh mắt tóe lửa hướng về nhau. Lớp học trở nên náo loạn chia làm hai nhóm can ngăn hai cô gái. Lúc này, cô giáo cũng chẳng thể can ngăn.
- IM HẾT ĐI!
Tiếng hét của cô gái làm mọi thứ im bật, mọi người đều hướng mắt về cô gái nhỏ.
Thở một cái để lấy bình tĩnh, Gia Hân nhìn cô giáo:
- Xin lỗi cô em ra ngoài một lát…
Gia Hân bước nhanh khỏi lớp, mặc kệ cô giáo có đồng ý hay không. Lớp học cũng dần trở nên yên lặng.
Thêm một người nữa rời khỏi lớp học…
…
Bước theo đôi giầy xanh dương, nắm chặt cánh tay người đi trước, Hàn Phong cau mày.
- Đi đâu đấy?
- Tôi muốn yên tĩnh một chút, đừng theo tôi. – Gia Hân nhăn trán mệt mỏi.
- Tôi sẽ giữ yên lặng…
Cậu nói nhanh rồi lôi Gia Hân đi mặc cô ngoan cố vùng vẫy.
Bầu trời xanh ngắt, điểm vài chòm mây lẻ bồng bềnh như kẹo bông. Đồi cao lộng gió len lỏi vài sợi nắng, bầy sẻ nhỏ vươn cổ hót râm ran, gió thổi, lá chạm lá, cành chạm cành nghe lao xao.
Chiếc moto lếch bánh dừng lại, đám xác lá bay tung tóe rồi đáp xuống vạt sang hai phía.
Đôi giày xanh dương vồ tình giẫm lên xác lá lẫn đám cỏ xanh rì, đôi mắt trong veo rải ánh nhìn vô vị về phía học viện danh giá. Mọi sóng gió đều bắt đầu từ đó.
Đặt bước ngang Gia Hân, hất chiếc cặp chéo vai về phía sau, Hàn Phong cho hai tay vào túi, giữ im lặng.
- Anh ấy không cần tôi nữa. Vậy mà tôi cứ luôn cho rằng anh ấy là có lí do gì đó.
- …
- Tôi ghét anh ấy, sao lại hôn cô ấy trước mặt tôi?
- …
- Anh ấy muốn chia tay… anh ấy không cần tôi nữa…
- …
- Tôi ngốc lắm phải không? – Quay sang người bên cạnh, Gia Hân cười nhạt, mí mắt căng ra giằng lại thứ chất lỏng mặn chát.
- Ừ, ngốc lắm nên cứ làm người khác lo lắng. Đừng ngốc nữa nhé! – Cậu cười buồn xoa đầu cô nhóc.
- Hàn Phong, tôi muốn…
- Muốn gì cơ?
- Tôi muốn… hức… khóc…
Sau bao cố gắng cuối cùng Gia Hân cũng bất lực để nước mắt chảy xuôi như nó muốn, cô gái nhỏ òa khóc, tròng mắt đỏ hoe ngập đầy nước, dụi mắt nhiều lần nhưng nước mắt cứ ứa ra. Cõ lẽ nào nước mắt là ngôn ngữ im lặng của nỗi đau…
Kéo đầu cô áp vào ngực cậu để cô khóc thoải mái hơn, Hàn Phong đặt tay lên mái tóc mềm, trong lồng ngực, một trái tim vẫn đập nhưng mạnh hơn, nhanh hơn và nó đập không chỉ vì sự sống.
Một lúc sau, trong tiếng nấc cô gái nhỏ vẫn khóc như đứa trẻ cần dỗ dành, áo cậu ướt một mảng lớn. Đẩy nhẹ Gia Hân ra, Hàn Phong áp hai tay lên gò má nhợt nhạt đầm đìa nước, dịu giọng:
- Đừng khóc nữa!
Vẫn khóc.
- Đừng khóc nữa mà!
Vẫn thế.
- Xin cậu đấy. Khóc lâu vậy không mệt sao?
Dụi mắt nhưng nước mắt vẫn ứa ra.
- Muốn tôi làm sao đây hả?
- Tôi… hức… cũng muốn lắm… hức… nhưng…
Không gian lặng như tờ, chỉ loáng thoáng tiếng hót của mấy chú chim nhỏ hay tiếng gió dạt vào cành thổi lá bay.
Cô gái nhỏ mở to đôi mắt trong veo còn rơm rớm vài giọt nước li ti. Nước mắt ngưng chảy rồi chỉ có điều môi cô đang bị khóa chặt bởi một đôi mỏng, mọi bản năng như bị tước đoạt, cảm giác ngọt lịm tan chảy trong vị giác rồi thấm vào tim truyền đến từng mạch máu trong cơ thể… Luyến tiếc rời môi đi, Hàn Phong cười ngô nghê:
- Hết khóc rồi.
- Cậu… cậu… sao dám… hôn… Áaaaaaaaaaaaaa…
- Ngọt thật đấy.
- Ngọt?
- Môi cậu.
Gia Hân trợn mắt, đấm vào ngực cậu:
- Đồ tồi sao cậu dám làm vậy hả?
- Vậy thì từ nay đừng khóc nữa nếu không tôi sẽ hôn cậu. Hứa với tôi đừng buồn vì anh ta nữa, cậu cứ thế này tôi… rất đau. – Giữ tay cô lại, Hàn Phong nghiêm túc nói.
Gia Hân cúi gầm mặt, phần vì ngượng, phần vì không thể nhìn vào mắt cậu.
- Tôi sẽ không như vậy nữa đâu. Hứa đấy! – Đôi mắt trong veo ngước nhìn cậu, môi vẽ một nét cười nhẹ tênh.
***
Hôm nay lớp đứng đầu khối 11 có tiết kiểm tra chạy bền vì thế học viên tập trung ra sân thay vì nhà thi đấu như mọi khi.
Mỗi lần chạy là 5 người, trong khi nhóm có Gia Hân đang chạy thì một sự cố nhỏ đã xảy ra nhưng có phải là sự cố hay không chỉ người trong cuộc mới hiểu rõ.
Cả lớp hốt hoảng chạy lại quay quanh một nữ sinh bị ngã trong lúc chạy.
- Tất cả tránh ra.
Hàn Phong nhanh chóng bế cô gái đó đến phòng y tế trong những ánh mắt lo lắng, Bảo Châu cũng chạy theo.
Một cái nhếch miệng đầy thâm độc và đôi mắt thích thú về phía họ. Tất cả đều được Vũ Phương nhìn thấy.
- Lớp trưởng, là cậu làm phải không?
- Tôi không hiểu cậu đang nói gì cả? – Cô ta làm mặt nai tơ.
Vũ Phương cười nhạt:
- Cậu diễn tốt lắm. Nhưng tôi đã nhìn thấy cậu vượt qua mặt Gia Hân và gạt chân cậu ấy. Cả cậu, cậu và cậu nữa. – Vũ Phương chỉ tay về những người chạy cùng khi đó. – Các cậu đã thông đồng với nhau, đúng không?
Ngẫm nghĩ một hồi, nàng lớp trưởng nhếch môi, ánh mắt sắc lẻm như mũi dao muốn rạch nát mọi thứ.
- Đúng vậy thì sao? Cậu làm gì được tôi.
*Bốp*
- Cậu dám đánh tôi. – Cô nàng tóc xoăn ôm má, trừng mắt giận dữ.
- Tôi đã nhịn cậu nhiều lần. Đừng tưởng những chuyện cậu làm người khác không biết, tạt nước Bảo Châu trong nhà vệ sinh còn cho người đánh cậu ấy lần gần đây nhất là dụ Gia Hân ra phía sau trường. Tôi nói có đúng không?
Cô nàng tóc xoăn vung tay, định sẽ trả lại một cái tát thật đau nhưng bàn tay cô đã bị giữ chặt khi vừa đưa lên.
- Tôi không đánh con gái nhưng mà tôi sẽ không bỏ qua cho những ai dám động tới Phương-của-tôi đâu.
Vũ Phương trơ mặt nhìn người vừa xuất hiện. Gì mà Phương-của-tôi chứ? Cô là món đồ của anh à?
- Anh điên à? Tôi là của anh khi nào chứ?
Buông tay cô lớp trưởng kia ra, Hoài Nam nhìn Vũ Phương, cười:
- Đừng giận dữ mà, thấy em đang cãi nhau anh liến bỏ lớp học chạy sang đây. Đủ đế thấy em quan trọng với anh thế nào.
- Anh…
- Tất cả mấy đứa lên văn phòng ngay lặp tức.
Mọi ánh mắt đều tập trung về phía phát ra giọng nói nghiêm nghị vừa rồi, chính là thầy giám thị…