Phòng y tế.
Những mái đầu chụm lại, quay quanh chiếc giường nhỏ. Ngồi bên cạnh, Bảo Châu nắm tay Gia Hân, ân cần hỏi:
- Chân cậu còn đau không? Lúc nãy làm mình lo chết được.
- Mình không sao. Cảm ơn mọi người nhiều lắm… Mà Vũ Phương, có thật là cậu đã đánh lớp trưởng? – Gia Hân tươi cười nhìn mọi người rồi dừng lại ở Vũ Phương.
- Tại lúc đó mình giận quá… Cậu ấy lúc đó rất quá đáng, mình đã nói rồi mà mình nhất định sẽ bảo vệ Gia Hân…
- Dù lí do là gì thì việc đánh bạn học là điều không nên. – Lâm Vũ nhẹ giọng khuyên bảo ra dáng người anh lớn chững chạc.
- Em thì lại thấy Phương làm vậy rất đúng. Phải cho ả ta một bài học để chừa thói hóng hách đi. Tiếc thật lúc đó mình lo chạy theo Gia Hân không biết gương mặt cậu ấy sẽ thế nào nhỉ? Nghĩ tới mà mắc cười quá… hahaha…
- Cười gì mà cười? Phương-của-anh bị lão già giám thị bắt chép bài phạt, làm kiểm điểm kìa. – Hoài Nam cốc đầu cô em họ.
- A…Đau… Dám đánh em hả? – Đáp trả lại bằng mấy cái đập tay lên vai, Bảo Châu đột nhiên khựng lại lia mắt sang Vũ Phương đang trợn mắt. – Mà khoan… anh vừa nói gì? Phương-của-anh chà hai người này ghê quá ta…
Giấu vẻ ngượng ngùng, Vũ Phương bình thản nói:
- Cậu không biết anh họ cậu bị điên à?
- Nè, sao nói anh điên?
- Anh vốn là vậy mà.
- Anh không điên.
- Anh điên.
- Không có.
- Có.
- …
- Hai người im lặng chút đi, phải cho người bệnh nghỉ ngơi chứ. – Hàn Phong bực bội cắt ngang cuộc đấu khẩu.
Gia Hân cười trừ:
- Mình chỉ bị té thôi, có bệnh gì đâu.
- Cũng tới giờ vào lớp rồi mọi người lên lớp đi, cứ để Gia Hân nghỉ ngơi ở đây.
Xoa đầu cô nhóc, Lâm Vũ là người cuối cùng bước ra khỏi đó. Anh không lên lớp mà rẽ sang hướng khác.
Anh dừng lại sau lưng một nam sinh.
- Sao cậu không vào thăm Gia Hân?
- Tại sao tôi phải làm thế?
- Chẳng phải cậu đứng ngoài cửa nhìn vào sao?
- …
- Chấn Nam những chuyện vừa qua thật ra là sao? Cậu có nỗi khổ tâm gì phải không?
- Cậu biết “chán” là gì không? – Quay đầu lại, nhếch môi. – Gia Hân là của tôi, bỏ đi hay giữ lại là do tôi quyết định. Chán rồi thì bỏ thôi.
- Gia Hân không phải là đồ vật để cậu sở hữu, dù lí do là gì tôi cũng không cho phép cậu làm em ấy tổn thương.
- Cậu có quyền đó sao? Giờ tôi bỏ rồi đấy, anh em nhà cậu ai lượm lại thì tùy.
Chấn Nam lạnh lùng bước đi trong đôi mắt giận dữ của Lâm Vũ và một đôi mắt khác ngổn ngang những vết sướt đau thương.
Quay đầu lại, Lâm Vũ mở to mắt nhìn Gia Hân đang vịn tay vào tường, đôi mắt căng ra dồn nén những giọt nước mắt vụn về.
***
Căn nhà nhỏ hiện ra như niềm vui nhỏ hòa tan vào những đau buồn bất tận trong trái tim cô gái. Đẩy cánh cổng trắng, đôi giầy xanh dương vụn về từng bước do vết thương ở chân vẫn còn đau. Vuốt lại mái tóc lòa xòa, chỉnh chu lại đồng phục, cánh môi nhạt gượng vẽ một nét cười tươi tắn nhưng sớm vụt tắt…
Đặt balo lên sofa, Gia Hân ngồi xuống cạnh bố. Gọng kính nằm chễm chệ một góc bàn, áo vest xám nửa trên sofa nửa la lết dưới sàn, xấp giấy trắng ngổn ngang mọi nơi. Triệu Hoàng bây giờ như một kẻ bị bỏ rơi giữa sa mạc hoang vắng, mái tóc điểm bạc rối bời, chống tay lên trán, đôi mày rậm cau lại hằn lên những nếp nhăn.
Gia Hân gọi ông, thật khẽ:
- Bố…
- Về rồi à? – Mãi khi nghe gọi, ông mới phát giác ra con gái đang ngồi cạnh.
- Có chuyện gì sao ạ?
- Chỉ là chuyện của công ty thôi. – Ông xoa đầu con gái.
- Có nghiêm trọng không ạ?
Thoáng suy nghĩ:
- Rất nghiêm trọng.
- Nghiêm trọng thế nào hả bố?
- Công ty có thể phá sản.
- Nghiêm… nghiêm trọng đến vậy sao?
- Công trình vừa mới hoàn thành của chúng ta bị kiện đạo ý tưởng thiết kế. Bố đã biết ai là nội gián nhưng lại không có bằng chứng buộc tội người đó. Nếu không được minh oan, chúng ta không những phải bồi thường cho chủ công trình mà còn phải bồi thường cho bên đó. Cũng tại bố chỉ lo phát triển chi nhánh bên Đức mà giao hết mọi công việc ở đây cho trưởng phòng. Ngày mai có thể bố sẽ đến sở cảnh sát để hợp tác điều tra…
- Hợp tác điều tra? Không phải họ sẽ bắt bố chứ? – Cô gái nhỏ hốt hoảng, nước mắt trực trào.
Đặt đầu con gái lên vai mình, Triệu Hoàng vỗ nhẹ vai trấn an:
- Con gái ngoan đừng lo, chỉ là hợp tác điều tra thôi.
- Điều tra xong thì họ sẽ thả bố chứ? – Cô nói trong tiếng khóc.
Ông cười:
- Tất nhiên rồi!
Gạt nước mắt, môi gượng nụ cười buồn, Gia Hân nói đầy hy vọng:
- Con tin mọi chuyện rồi sẽ được làm rõ, sự thật sẽ đem lại ánh sáng cho người bị oan.
Căn nhà nhỏ chìm trong im ắng, nỗi buồn theo gió phả lên vạn vật… Trong mắt Triệu Hoàng một nỗi lo sợ đã lấn át mọi điểm nhìn.
***
Những ngón tay thon dài lướt nhẹ trên màn hình máy tính bản, đọc một lượt bản tin, người phụ nữ khẽ cười. Chẳng biết bà cười vì điều gì nhưng nét cười ấy lại vô cùng đáng sợ.
Dí mạnh ngón trỏ lên đỉnh đầu của người đàn ông trong ảnh, người phụ nữ nhếch môi:
- Tàn sát nhau rồi. Vui thật!
Người phụ nữ mang nét đẹp của hoa bách hợp nhẹ nhàng và thanh khiết nhưng cành hoa bách hợp ấy lại điểm thêm gai góc. Thời gian chẳng làm phai cái đẹp nhưng lại làm cái đẹp đó trở nên sắc sảo và đáng sợ.
Người phụ nữ cười lớn, tiếng cười vang vọng trong không gian…
***
Căn phòng kín hiu hắt bởi ánh đèn điện, ở giữa là một chiếc bàn gỗ có hai người đối diện nhau. Người thanh niên dựa lưng lên thành ghế, tay khoanh trước ngực, chân vắt chéo, gương mặt hoàn mĩ nhưng lạnh. Người đàn ông đối diện vẻ đăm chiêu, thoáng lo sợ.
- Tất cả là cậu làm?
- …
- Thật ra mục đích của cậu là gì?
- Trả thù. – Chất giọng khô khan mang theo hơi lạnh cóng phả đầy căn phòng kín.
Triệu Hoàng ngạc nhiên nhìn người đối diện:
- Cậu có thù với tôi sao?
- Tôi trả thù ẹ.
…
Gục mặt xuống bàn, mái đầu điểm bạc run lên từng hồi, đôi mắt căng ra hằn lên những vệt đỏ. Triệu Hoàng chẳng thể tin vào những gì mình vừa nghe. Người thanh niên trước mặt ông đây lại chính là đứa con trai vợ ông đã sinh ra và bị người tình cũ Lục Chấn Khang tráo đổi. Hôm nay cậu ấy dồn ông vào ngỏ cụt chính là để trả thù ông vì đã quá vô tình khiến mẹ cậu ấy bỏ đi.
Chợt nhớ ra điều gì đó, Triệu Hoàng gì chặt tay lên bàn, ông đanh giọng:
- Tại sao cậu lại tiếp cận Gia Hân? Cậu muốn làm gì con bé?
- Tôi biết người mình cần tiêu diệt là ai. Tôi sẽ không bao giờ làm hại em gái mình…
Chấn Nam lạnh lùng rời bước, người cảnh sát cúi đầu chào anh rồi đóng mạnh cánh cửa sắt. Xiết mạnh bàn tay, đôi mày rậm cau lại, mắt quỹ như muốn rạch nát mọi thứ xung quanh, anh căm hận hai từ “em gái”…
Đôi giầy xanh dương nhích từng bước mệt nhoài trên làn đường nhám bụi, rơi rớt vài xác lá. Gió lạnh lùng tạt lên mặt, thổi tung mái tóc rối, gió mang về những mãnh vụn kí ức đau thương…
- Không phải bố nói là hợp tác điều tra thôi sao? Khi nào họ mới thả bố? Bố à… con lo lắm, con không ngủ được…
- Con gái ngoan, từ bây giờ hãy mạnh mẽ lên, hãy tự chăm sóc bản thân khi bố không bên cạnh có biết không?
- Bố, bố nói gì vậy? Chẳng lẽ bố không bên cạnh con nữa sao?
- Bố sẽ bên cạnh Hân Hân chỉ là… hiện tại bố phải ở đây một thời gian.
- Bố bị oan, bố không có làm sao họ lại bắt bố? Cho dù là có thì tội đạo ý tưởng chỉ cần bồi thường là được sao lại phải bắt người lại còn không cho bảo lãnh?
- Hân Hân, con còn nhỏ nên chưa hiểu. Sự việc không chỉ đơn giản là bồi thường đâu và cho dù sự thật có phơi bày trước mắt thì thế lực và đồng tiền cũng sẽ lu mờ tất cả. Trong cuộc sống không hề tồn tại công bằng, hãy chấp nhận điều đó.
- Thật ra ai là kẻ đã hại bố?
- Tập đoàn đã kiện công ty chúng ta chính là… LỤC CHẤN…
- LỤC CHẤN… là tập đoàn nhà Chấn Nam?
- Đúng vậy. Lục Chấn Nam là người đứng sau chuyện này, cậu ta thật sự rất nguy hiểm. Hân Hân con phải hứa với bố tránh xa Lục Chấn Nam…
Căn biệt thư màu trắng là điểm nổi bật nhất trong khu phố giàu sang này. Rộng lớn, sang trọng, lạ mắt và sắc sảo, mọi thứ đều hoàn hảo như chính chủ nhân của nó.
Đứng trước cánh cổng màu đen, đôi giầy xanh dương vừa nhích lên lại lùi về mãi một lúc sau mới quyết định bấm chuông. Dù biết là không nên đến đây thêm lần nào nữa nhưng vì bố chuyện gì cô cũng có thể.
Ba hồi chuông văng vẳng nhưng chẳng có động tĩnh gì, Gia Hân nghiêng đầu nhìn về căn phòng có bậu cửa sổ rất lớn, hình ảnh ai kia lại choáng lấy tâm trí.
- Gia Hân…
***
Trong một quán cà phê.
Những giai điệu du dương lẫn vào mùi cà phê thơm nồng như gọt rửa nỗi buồn phiền trong lòng thực khách.
- Chấn Nam và Rin đã bay qua Nhật từ hôm qua.
Gia Hân cố mở miệng thật tự nhiên dù trong lòng đang quặn đau.
- Để làm gì ạ?
- Bàn về chuyện hợp tác giữa hai tập đoàn và… về hôn ước… Em tìm cậu ấy có chuyện gì sao?
- Không bình thường chút nào. – Nhìn vào khoảng không, cô gái nhỏ nói bâng quơ.
- Em nói gì?
- Anh không bình thường chỉ là quản gia của căn nhà đó.
Jay nhướng mày:
- Vậy theo em, anh là gì?
- Anh là cánh tay đắc lực của Chấn Nam, trợ lý chăng?
- Thông minh đấy và điều em muốn nói là? – Jay khẽ cười.
- Anh chắc hẳn biết rõ về những việc mà Chấn Nam làm kể cả những việc có liên quan đến tập đoàn Lục Chấn.
Không cần che giấu, Jay thành thật gật đầu.
- Tập đoàn Lục Chấn đã vu oan cho công ty Hoàng Hân, đúng chứ?
Gật đầu.
- Lục Chấn muốn nuốt trọn Hoàng Hân?
Gật.
- Người đứng sau mọi chuyện là… Chấn Nam?
Lại gật.
- Bố em không đạo ý tưởng, không trốn thuế, không buôn hàng cấm, không mua chuộc quan chức… tất cả là do các người sắp xếp để đẩy bố vào tù. – Cô gắt lên, mắt căng ra đầy giận dữ.
- Gia Hân, em bình tĩnh lại đi…
Xiết chặt mép áo, mắt đượm buồn, Gia Hân nói như than trách:
- Tại sao? Tại sao lại làm vậy? Tại sao lại thay đổi hay bây giờ chính là con người thật của anh ấy? Anh nói đi, chẳng phải anh rất rõ sao?
- Tạm thời anh không thể nói điều gì cả. Nhưng Gia Hân à, em phải biết sự thật không chỉ có một.
Gia Hân gạt ngay bàn tay đang xoa đầu mình, chớp mắt vài cái rồi đứng bật dậy chạy nhanh khỏi đó trong đôi mắt hoang mang có phần chua xót của người đằng sau.
…
Đôi giầy xanh dương bất động bên bờ sông lộng gió, mái tóc nghịch ngợm bị hất tung, cô gái nhỏ cười buồn, một nụ cười bây giờ còn đau khổ hơn một lít nước mắt.
Gia Hân đã hỏi những người cảnh sát, bố cô không chỉ bị kiện vì đạo ý tưởng mà còn bị tình nghi trốn thuế, buôn hàng cấm, mua chuộc quan chức… nên mới bị bắt giữ. Nực cười, bố cô sao có thể chứ? Tất cả là do Lục Chấn Nam, chính anh ấy đã gán tội để đẩy bố cô vào tù.
Gia Hân nghĩ mãi cùng chẳng hiểu tại sao Chấn Nam lại làm thế, anh có thù hận gì với gia đình cô sao? Chấn Nam làm cô đau, cô có thể chấp nhận nhưng anh làm hại bố thì tuyệt đối không thể. Lục Chấn Nam anh muốn em hận anh sao?