- Mình có đọc báo về chuyện của công ty nhà cậu. Mình tin bố Hoàng không phải là người như vậy.
- Mình cũng tin bố nhưng lại không thể giúp bố minh oan.
Căn phòng nhỏ hòa mình trong ánh sáng và làn khí tinh sạch buổi sớm mai, Gia Hân tựa người lên gối, thân thể mỏng manh và nhợt nhạt như cánh hoa tường vi. Từ ngày tòa tuyên án kết tội, bố vào tù, cánh hoa nhỏ như bị vùi vập…
- Mình thật không hiểu sao tập đoàn Lục Chấn có thể kiện công ty nhà cậu trong khi cậu và Chấn Nam…
Quặn lòng, Gia Hân cố vẽ một nét mặt bình thản nhưng đôi mắt đau thương kia đã tố cáo tất cả.
- Mình và anh ấy chia tay rồi.
Thu Thảo tròn mắt:
- Chia tay sao?
- Ừ.
- Mình xin lỗi vì đã nhắc đến chuyện này, chắc là cậu buồn lắm?
- Không sao. Mình ổn mà. – Cô cười gượng.
- Gia Hân, hãy mạnh mẽ lên nhé, mình sẽ thay bố Hoàng ở bên cạnh cậu. Cậu đó không được buồn nữa, không được khóc nữa, phải ăn uống đầy đủ, phải mau chóng hết bệnh,… Nếu bố Hoàng biết tình trạng của cậu bây giờ chắc sẽ lo lắm đấy.
- Mình biết mà. Cảm ơn cậu nhiều lắm, Thu Thảo.
- Gì chứ? Mình là bạn thân mà. – Thu Thảo cười tươi. – Ơ… tới giờ học thêm rồi mình phải đi đây, mau chóng khỏe lại nhé!
Thu Thảo nhẹ nhàng rời khỏi phòng, dư âm của nụ cười làm Gia Hân thấy khá hơn. Ít ra cô vẫn còn những người bạn…
- Cháo tới rồi, tới rồi. Ô… nóng quá!
Đặt nhanh tô cháo nghi ngút khói lên bàn, Vũ Phương vừa thổi vừa xoa xoa hai bàn tay đang đỏ ứ.
- Cậu ấy về rồi à? – Quay sang Gia Hân.
- Cậu ấy đi học thêm.
- Cháo này mình nấu bằng cả tấm lòng, phải ăn hết đấy. Ăn xong rồi thì uống thuốc xong rồi thì phải ngủ để lấy sức…
- Được rồi, lát nữa mình sẽ ăn.
Vũ Phương thở dài nhìn cô bạn, Gia Hân chắc phải rất đau buồn…
- Chào ~. – Người thứ ba thình lình xuất hiện.
- Ể, cậu vào nhà bằng cách nào vậy nãy giờ tôi có nghe tiếng chuông đâu? Sao có thể tự ý vào nhà người khác hả?
- Tôi đến lúc cô bạn kia vừa ra. Mà này, Hoài Nam gọi cậu dưới nhà.
- Gọi tôi làm gì?
- Ai biết? Xuống mà coi.
Vũ Phương thì thầm với Hàn Phong điều gì đó rồi toan bước xuống nhà.
- Cậu ấy bảo tôi phải chông chừng cậu ăn, cho cậu uống thuốc rồi bắt cậu ngủ…
- Tôi có phải trẻ con đâu?
- Không trẻ con nhưng lại làm người khác lo lắng hơn cả trẻ con. – Dí sát mặt vào Gia Hân, cậu nói tiếp. – Lại khóc.
- Tôi không có.
- Mắt cậu đỏ ứ lên còn gì. Chắc là khóc nhiều lắm.
- …
- Hay là muốn tôi… – Khoảng cách quá ngắn để họ có thể nghe rõ nhịp thở của nhau, Gia Hân vội nhích người ra xa.
- Cậu… cậu dám?
Hàn Phong cười thầm trước thái độ của Gia Hân, cậu ngồi xuống ghế, nói khẽ:
- Thật lòng tôi thấy rất bất lực khi không giúp gì được cho cậu.
- Mọi người luôn ở bên tôi đã là giúp tôi rất nhiều rồi.
- Hứa với tôi đi, phải thật mạnh mẽ, được chứ?
Gật đầu.
Đưa tô cháo cho Gia Hân, cậu nói:
- Mau ăn đi. Cậu phải mau hết bệnh để đến lớp, dạo này có nhiều bài tôi không hiểu lắm?
- Cậu phải tự học đi. Tôi đâu thể làm gia sư suốt đời cho cậu?
- Không phải… Chỉ là… không có cậu ngồi cạnh tôi không có động lực nào để học cả.
- Nói nhảm. – Cô nói ngượng.
- Thật đấy.
Gia Hân cúi đầu đưa lên miệng một thìa cháo, dù biết rõ tình cảm của Hàn Phong dành ình nhưng trong cô vẫn còn nhiều điều rối rắm lắm.
Trong một cửa hàng thức uống dành cho giới trẻ.
- Cậu thấy cô phục vụ thế nào?
- Dễ thương thật đấy! Chắc cũng trạc tuổi chúng ta nhỉ?
- Nhìn nai quá. Chọc ghẹo một tí nhé!
Hai nam sinh nhìn nhau cười gian mãnh.
- Bạn gì ơi?
- Có chuyện gì ạ?
- Mình muốn gọi thêm đồ uống.
- Xin lỗi, nếu muốn gọi đồ uống phải tới quầy.
Cô gái vừa quay đi thì tay bị nắm lại. Cô giựt tay ra, khó chịu.
- Đừng nổi giận chứ. Thấy bạn dễ thương nên đùa tí thôi.
- Mà bạn nổi giận nhìn cũng cá tính lắm đấy. Cho mình số điện thoại nhé.
- Tôi không có.
Cô gái lần nữa quay đi.
Bịch.
- A… Mình sơ ý quá, phiền bạn dọn dẹp dùm.
Cô gái dù biết là cố ý nhưng vẫn phải cúi đầu thu dọn.
- Thời buổi này con gái đi làm thêm rất nguy hiểm đấy nhất là những cô gái trẻ như cậu.
- Bạn còn đi học không? Bao nhiêu tuổi nhỉ?
- Chắc là chưa có bạn trai đâu?
…
- Nè, sao căm như hến hả?
Bịch.
Lại thêm một ly nước nằm lăn lóc trên sàn.
- Đủ rồi đấy. – Cô gái tức giận.
- Chẳng phải đến đây để làm việc sao? Mình thấy quán đang vắng khách không co gì làm nên kiếm việc cho bạn làm thôi.
Hai nam sinh nhìn nhau cười thích thú.
Bịch.
Lần này không phải là một ly nước rơi xuống sàn là một cái cặp bị quặng mạnh xuống bàn kèm theo sự xuất hiện của một chàng trai.
- Cút khỏi đây mau.
- Mày… mày là ai mà dám…
Người đó giơ chiếc ghế lên cao… Hai nam sinh kia hoảng sợ, xách cặp chạy đi mất.
- Cậu làm gì vậy? Muốn tôi bị đuổi việc à?
- Được vậy thì tốt. Ai cho phép cậu tự ý đi làm thêm hả?
- Là tôi muốn thế.
- Làm ơn đi Gia Hân, trong khi mọi người đều muốn giúp đỡ thì cậu lại từ chối tất cả để đi làm thêm cực khổ thế này sao?
- Nếu cậu ở trong hoàn cảnh của tôi, cậu sẽ hiểu. Về đi tôi còn phải làm việc.
Gia Hân nói xong thì quay đi. Còn Hàn Phong ung dung ngồi xuống ghế, chân vắt chéo.
- Sao phải về? Tôi đến đây là để uống nước cơ mà. Nè, phục vụ đi chứ.
- Đồ uống phải tự đến quầy gọi. Đây là quán tự phục vụ đấy…
Cô quay lại buông ra câu nói rồi đi thẳng về phía quầy làm ai kia ngượng đến không nói nên lời.
***
Sau ngày hôm đó, Hàn Phong ngày nào cũng tới quán nơi Gia Hân làm việc. Thường thì cậu ngồi làm bài tập, những lúc quán vắng khách, Gia Hân cũng ngồi học cùng cậu. Vì cậu ấy điển trai nên thu hút nhiều cô gái đam mê cái đẹp, bà chủ vì thế cũng không nói gì thậm chí còn xem cậu ta như “thượng khách”…
Chiếc moto chầm chậm dừng lại trước cánh cổng màu trắng. Hàn Phong bất động hồi lâu, lưng nặng trĩu vì cô gái nhỏ đang tựa đầu.
- Gia Hân, tới nhà rồi.
- Tới rồi sao?
Dụi mắt. Gia Hân bước xuống xe, xoa xoa khớp cổ đầy mệt mỏi.
- Mệt lắm à?
- Một chút.
- Nghỉ làm đi.
- Không đâu.
Hàn Phong thở dài:
- Cậu là đồ cứng đầu. – Xoa đầu cô. – Ngủ ngon nhé!
Chiếc moto lao vút trong màn đêm tĩnh mịch. Cô gái nhỏ cười buồn, vài cọng tóc con tinh nghịch tạt vào trán.
***
– Bố gầy đi rồi, có phải thức ăn trong đây không hợp khẩu vị không? – Đặt khay thức ăn lên bàn, Gia Hân tươi cười nhìn bố. – Không sao. Con có làm nhiều món bố thích lắm này. Phải ăn hết đấy.
Nhìn nụ cười cố tỏ ra vui vẻ của con gái mà Triệu Hoàng quặn đau.
- Gia Hân, bố xin lỗi…
- Sao bố lại xin lỗi?
- Mẹ Vũ Phương vừa tới thăm ta, bà ấy nói con từ chối mọi sự giúp đỡ, tự mình đi làm kiếm tiền…
- Con không muốn dựa dẫm vào người khác. Chẳng phải bố cũng bảo con mạnh mẽ lên sao? Thật ra đi làm thêm con cũng học thêm được nhiều thứ, công việc cũng không mệt nhọc lắm đâu. Bố đừng lo!
Nụ cười đó lại lần nữa thắt tim ông đau nhói, ngập ngừng một lúc, ông lên tiếng:
- Con và Chấn Nam…
Nụ cười vụt tắt.
- Tụi con chia tay rồi.
Triệu Hoàng trầm ngâm nhìn con gái, ra là vậy, Chấn Nam đã chia tay Gia Hân vì lí do đó.
- Vậy cũng tốt. – Ông xoa đầu con gái, cười.
***
Mưa vừa ngớt. Đèn đường rọi vệt sáng lên những vũng nước mưa trên đường, như một tấm gương phản chiếu bóng người đi lại, chợt vô tình bị ai đó giẫm, nước mưa tung tóe tạt sang hai bên.
Đôi giày xanh dương rải từng bước thật nhẹ. Sau cơn mưa trời quang đãng, lớp bụi đường được gọt rửa, khí trời mát mẻ và tinh sạch như được chiếc áo mới. Nếu mưa gợi về những nỗi buồn thì sau cơn mưa là thời điểm người ta vực dậy sau.
Khuya lắm rồi nhỉ? Phố thưa đèn, đường thưa xe. Cơn mưa đã làm Gia Hân trễ gần 2 tiếng đồng hồ, lạ thật mưa to và dai dẳng làm sao. Hôm nay không có Hàn Phong, cô sẽ đi bộ về nhà, cũng không xa lắm.
Điều gì đó làm đôi giầy xanh dương khựng lại. Gia Hân mở to mắt nhìn về bên kia đường, đó chẳng phải là Thu Thảo sao? Cậu ấy đang bị một đám người lôi vào khu ngõ vắng, thật ra là chuyện gì?
- Gia Hân, cứu mình với…
Tiếng kêu thất thanh vọng qua từ phía bên kia, Thu Thảo đang vùng vẫy, tia hy vọng cuối cùng chợt lóe lên khi nhìn thấy cô bạn thân đang đứng bên kia đường.
Bừng tỉnh, Gia Hân chạy thật nhanh qua đường. Nỗi lo sợ về sự an nguy của cô bạn đã lấn át mọi thứ trong đầu, trước mắt cô, Thu Thảo đang bị lôi đi trong sợ hãi, tất cả đều thúc giục Gia Hân phải chạy ngay đến đó.
Băng qua dãy phân cách, đôi giầy xanh dương vẫn chạy không suy nghĩ. Bóng đèn rọi thẳng lên dáng người mỏng manh của cô gái, thật nhanh, thật mạnh, thật bất ngờ…
Két!!!
Mưa vừa ngớt lại quặn mình trong gió. Mưa ào ạt, mưa hối hả. Mưa cũng rất buồn và đau đớn.
Trước mũi xe đèn vẫn còn sáng, cô gái nhỏ nằm bất động, đôi giầy xanh dương thấm đỏ. Mưa lẫn vào máu, màu đỏ loang lố một khoảng đường…
Đôi giầy xanh dương chậm rãi dừng lại, người con gái nhìn cảnh tưởng dưới chân mình cười ngây dại, vai run lên. Cánh môi nhạt nhếch một đường.
- Tất cả là do cậu chuốc lấy…
Đôi giầy xanh dương lạnh lùng bước đi trong màn mưa trắng xóa, gương mặt đầm đìa nước lại cười điên dại. Là nước mưa? Chỉ thấy mắt cô ta đỏ ứ…
***
Trên chuyến bay từ Nhật trở về Việt Nam, trong khoan hạng sang.
Ngồi bên ô cửa sổ, chàng trai thả đôi mắt lạnh vào đám mây bồng bềnh như kẹo bông. Nét đẹp như tạc và khí chất lạnh lùng đã đốn tim bao cô gái, có lẽ họ sẽ không ngờ chàng trai mang khí chất lãnh đạo này chỉ vừa 18 tuổi.
Gở kính mát, chẳng biết từ khi nào tấm ảnh đã bị kẹp chặt trong ngón tay. Chấn Nam khẽ cười, một nụ cười đúng nghĩa. Là tấm ảnh ở biển lúc anh bất ngờ cúi xuống hôn Gia Hân, anh đã giữ cho riêng mình đến Gia Hân cũng chưa được xem.
- Anh sẽ trở về bên em…
Những ngày ở Nhật, anh đã suy nghĩ rất nhiều và đã quyết định. Dù kì hoặc hay có trái với tự nhiên thì anh cũng sẽ làm thế. Vì anh… yêu quá rồi!
Vừa bước xuống sân bay, dáng người cao ráo đã hút mất mọi ánh nhìn, đánh tan cơn buồn ngủ của những đôi mắt lim dim vì bây giờ chỉ gần 4h sáng.
(Ring Ring)
Áp tai vào điện thoại, im lặng chờ bên kia nói trước.
- < Leader, Gia Hân… >