Trên dãy hành lang lạnh lẽo hực mùi thuốc sát trùng có cảm giác như lưỡi hái tử thần sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào, không ai nói với ai câu nào, tất cả chìm vào sự im lặng đáng sợ. Ánh đèn sáng trưng của bệnh viện phản chiếu những biểu cảm khác nhau nhưng lại có cùng một nỗi niềm.
Bảo Châu xiết chặt bàn tay Lâm Vũ, mắt đỏ ứ vì khóc nhiều. Vũ Phương bóp chặt miếng băng trắng trên cánh tay phải, tin rằng lượng máu của mình sẽ giúp Gia Hân khỏi cơn nguy hiểm. Tựa lưng vào tường, Hàn Phong nhìn trân trân vào cánh cửa trắng, tim gào thét vì ân hận, giá như cậu đến đó…
Cánh cửa mở ra, vị bác sĩ trẻ gở chiếc khẩu trang đã ướt đẫm mồ hôi, dịu giọng trấn an:
- Đã qua giai đoạn nguy hiểm, cô ấy sẽ được chuyển sang phòng hồi sức. Mọi người đừng quá lo lắng. Nhưng vẫn còn phải kiểm tra lại vì rất có thể sẽ để lại di chứng.
Vị bác sĩ quay lưng đi trước những cái thở phào nhẹ nhõm cùng những ánh mắt ngập tràn niềm vui.
Đẩy cửa vào phòng, vị bác sĩ tự nhiên ngồi vào ghế của mình, ai mà tin được con người trẻ tuổi này lại là người đứng đầu một trong những bệnh viện lớn nhất nước.
- Cô ấy đã qua cơn nguy kịch chỉ là… – Nhìn chàng thanh niên đang ngồi trên sofa, anh ngập ngừng.
- Là thế nào? – Không phải người ngồi trên sofa mà là người đang đứng cạnh cửa sổ.
- Khi cô ấy chưa tỉnh lại thì vẫn chưa biết được. Rất có thể sẽ để lại di chứng hoặc sẽ không tỉnh lại.
- Tại sao lại xảy ra chuyện này? – Chấn Nam lãnh đạm nhìn người đang đứng bên cửa sổ, âm vựa sắc lạnh cứa nát từng mảng không khí.
- Là tai nạn. Gia Hân đột nhiên băng qua dãy phân cách, người lái xe không kịp phản ứng nên…
- Vụ này anh giải quyết đi.
Khi không khí đã trở nên trong lành hơn vì con người lạnh lùng kia đã đi khỏi, Jay lắc nhẹ tách cà phê sóng sánh, nhìn người mặc áo blue cười khó hiểu:
- Cậu chắc chắn chứ Minh Triết?
***
- Gia Hân cậu phải ăn chứ. Cậu cứ thế này sẽ không khỏi bệnh được đâu.
Tựa lưng lên gối, đôi mắt trong veo rải ánh nhìn vô vị lên ô cửa kính từ trong suốt chuyển sang mờ rồi trong phút chốc cảnh vật bên ngoài nhòe đi. Kính vươn vãi những vệt nước dài, mưa làm dịu lại cái nắng trưa gay gắt.
- Hay là uống chút sữa nhé, môi cậu nhợt nhạt quá.
Lại lắc đầu.
Vũ Phương buồn bã nhìn sang Bảo Châu.
- Mình kể chuyện cười cho cậu nghe nhé, chắc chắn nghe xong cậu sẽ ôm bụng cười à xem. Hahaha… mắc cười quá nghĩ đến thôi mà đã mắc cười rồi… Mình bắt đầu đây… hahaha… Chuyện kể rằng có một bà khoe với bạn: “Con trai tôi mỗi khi ghi chép là mọi người lại chăm chú nhìn”. Bà kia reo lên: “Tuyệt quá, thế con bà làm thơ à?” Có biết bả đáp lại sao không? Hahaha “Không, nó làm bồi bàn ột tiệm ăn.”
Hahahaha….
- Có phải buồn cười lắm không? Ơ… không buồn cười hả?
Bảo Châu nghệch mặt nhìn chung quanh, câu chuyện của cô mở đầu và kết thúc chỉ trong tiếng cười của mình cô, phải nói là quê không sao tả nổi.
Hoài Nam cốc đầu cô em họ:
- Đồ ngốc, đó mà là truyện cười à? Truyện sến thì có.
Quay sang cô gái trong bộ đồ bệnh nhân:
- Gia Hân, em đừng làm mọi người lo lắng nữa, phải ăn chút gì đi. Nếu cứ thế này em sẽ không bao giờ nói…
Cái huýt tay của Phương làm Hoài Nam im bật, bỏ dở câu nói.
Cạch.
Bác sĩ Minh Triết bước vào cùng cô y tá, tay mang một sắp hồ sơ.
- Cô bé lại không chịu ăn uống gì à?
Nhìn gương mặt của từng người cũng biết câu trả lời, anh đến bên giường bệnh. Nói khẽ:
- Gia Hân còn nhận ra anh chứ?
Ngước đôi mắt trong veo nhìn vị bác sĩ trẻ với gương mặt khá quen thuộc, cô gái nhỏ gật nhẹ.
Minh Triết mỉm cười, vẻ hài lòng.
- Xin hỏi anh và Gia Hân…
- Tôi và Gia Hân đã từng gặp nhau một vài lần. Có thể phiền mọi người ra ngoài một lát không, tôi cần kiểm tra cho cô bé để đưa ra kết luận cuối cùng.
***
- Anh nói gì? Không thể nói được sao? – Hàn Phong kích động, gắt lên.
Đáp lại, vị bác sĩ trẻ vẫn ôn tồn:
- Đúng vậy. Đó là di chứng mà tôi đã nói. Có phải cô ấy từng bị tai nạn không?
- Tai nạn sao?
- Hình như là có đó… Có lần tôi nghe Gia Hân nói lúc nhỏ cậu ấy từng bị nạn, một phần kí ức bị xóa đồng thời cậu ấy đã không nói được trong hai năm sau đó. – Vũ Phương trầm ngâm nhìn cô gái nhỏ đang nhắm nghiền mắt do tác dụng của thuốc an thần.
- Có chuyện đó nữa sao?
- Theo kiểm tra, cổ họng của cô ấy từng bị thương có thể va chạm lần này đã làm vết thương tái phát.
- Không có cách nào chữa trị sao? – Là Lâm Vũ.
- Tôi sẽ cố gắng. Nhưng nếu cô ấy cứ thế này việc chữa trị sẽ rất khó khăn, mọi người cần quan tâm và chăm sóc cô ấy nhiều hơn.
Triết Minh rời khỏi là lúc căn phòng chìm vào im ắng, mỗi người thả trôi theo những dòng suy nghĩ khác nhau nhưng hướng về cùng một người.
- Lâm Vũ, anh đưa Bảo Châu về còn Hoài Nam đưa Phương về đi. Đêm nay em sẽ ở lại.
Gió luồn qua đám là cây xào xạt thổi tung rèm cửa trắng tinh, gió mang luồng khí lạnh phủ đầy gian phòng yên ắng.
Kéo lại ô cửa kính ngăn gió lùa vào, phủ cao chiếc chăn ấm trên thân thể mỏng manh, Hàn Phong ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt đượm buồn.
- Sao chuyện này lại xảy ra với cậu chứ?
- Gia Hân, xin lỗi, nếu hôm đó tôi đến rước cậu về thì có lẽ chuyện này đã không xảy ra…
***
Trong khuôn viên đầy nắng, dáng người mỏng manh trong bộ đồ bệnh nhân vụn về từng bước trên đôi dép lê. Gió lùa, mái tóc bay lòa xòa về phía sau, gương mặt có phần xanh xao dưới vệt nắng trời lung linh.
Những đứa trẻ khoác lên người màu áo bệnh nhân tinh nghịch chơi đùa cùng nhau với những quả bóng bay nhiều màu sắc, mấy cụ già lom khom từng bước, những chiếc xe lăn quay tròn bánh một cách chậm rãi,… Vài mẫu chuyện ngắn, vài tiếng cười khúc khích hòa lẫn vào bầu không khí tinh sạch mùi cây cỏ. Khuôn viên bệnh viện rộng lớn và sạch sẽ như một công viên xanh.
Khúm hoa mười giờ đầy màu sắc kiêu hãnh vẫy mình trong tiết trời tươi đẹp.
Chạm nhẹ những ngón tay lên cánh hoa màu hồng phấn, hàng mi cong khẽ chớp rồi mở to đôi mắt tròn trong veo như nước tinh khiết.
Đâu đó có một đôi mắt dõi theo từng cử chỉ nhỏ nhặt ấy, ấm áp mà đau đớn.
- Anh cao ơi… – Giọng nói trong trẻo vang bên dưới.
Cậu bé lay lay tay anh, nó ngước đôi mắt to tròn hơi rướm nước nhìn anh, định nói gì đó nhưng đôi mắt đáng sợ kia đã làm nó im bặt, lùi lại một bước.
Chấn Nam ngồi xuống, đôi mắt trở nên ấm áp:
- Có chuyện gì?
- Cái bóng bay của em bị vướng trên ngọn cây rồi…
Đi theo cậu bé, có một quả bóng bay màu xanh dương đang vướng trên cây. Với người khác có lẽ là khó nhưng với Chấn Nam thì lại quá dễ dàng, chỉ cần đưa tay và lấy.
- Anh cao, em tặng anh luôn nè.
Cậu bé chìa lại quả bóng về phía Chấn Nam.
- Tặng anh sao?
Gật đầu.
- Anh vừa đẹp trai vừa tốt bụng, em rất thích anh.
Chấn Nam xoa đầu cậu nhóc rồi nhìn đâu đó.
Một lúc sau…
- Chị ơi, em tặng chị này.
Một thằng bé kháu khỉnh đột nhiên chạy đến dúi vào tay Gia Hân dây cầm quả bóng bay màu xanh dương.
Cô khó hiểu nhìn thằng bé.
Nó cười ngô nghê, giọng nói trong trẻo lần nữa vang lên:
- Nó sẽ mang đến may mắn cho chị. Chị phải mau hết bệnh đấy, vì khi chị bị bệnh mọi người xung quanh sẽ rất rất lo lắng cho chị.
Gia Hân ngây người nhìn thằng bé đang lon ton chạy đi. Nhìn quả bóng bay hình trái tim trên đỉnh đầu, cô gái nhỏ khẽ cười, nét cười nhẹ tênh như cánh hoa vờn trên mặt nước.
***
Trẻ con thì không biết nói dối đâu nhỉ? Từ ngày có quả bóng bay đó, Gia Hân chịu ăn uống nhiều hơn, đã biết phản ứng lại những điều người khác nói thay vì cứ mở to đôi mắt trong veo.
Minh Triết cũng đã nói vết thương đang lành lại một cách nhanh chóng.
- Gia Hân mình đã chép hết các bài học lại cho cậu, khi nào xuất viện cậu sẽ không lo việc theo kịp bài giảng.
- Còn mình mua rất nhiều trái cây cho cậu, rất tốt cho thanh quản đó.
- À, cậu biết không, hiệu trưởng bấy lâu giấu mặt đã xuất hiện rồi đấy. Bà ấy trông rất xinh đẹp và quý phái.
- Nhỏ lớp trưởng đáng ghét kia cuối cùng cũng chuyển trường, vào lớp mà không có bản mặt của cô ta làm tâm trạng mình cũng tốt hơn.
- Phải không đấy hay tại cậu được thay thế chức vụ của cô ta nên mừng?
- Thì mình mừng vì cả hai chuyện, mình làm lớp trưởng không phải tốt lắm sao? Dù gì mình cũng là cô Hội phó xinh đẹp, đáng yêu của Bingel mà.
- Mắc ói quá cô ơi…
Hai cô bạn cứ thế líu lo bên cạnh giường bệnh làm ai kia phát cáu:
- Hết giờ rồi, hai người về đi.
- Thăm bệnh mà cậu làm như thăm tù vậy.
- Còn phải để bệnh nhân nghỉ ngơi chứ. Hai cậu là chúa làm ồn, tốt nhất nên về nhà hay đi hẹn hò đi.
Vừa nói Hàn Phong vừa đẩy hai cái miệng ồn ào ra ngoài kèm theo lời chúc:
- Hẹn hò vui vẻ ~
Quay lại với Gia Hân đang trầm ngâm nhìn về hướng cửa sổ…
Nhận lấy miếng táo đã gọt vỏ từ Hàn Phong, cô nhăn mặt.
- Nó có vẻ không được đẹp nhỉ? – Cậu cười ngượng.
Không phải là không được đẹp mà là quá tệ, táo hơi bị thâm, hình thù méo xệ, có vài chỗ còn chưa gọt kĩ.
Tuy vậy, Gia Hân vẫn đưa lên miệng, cắn một miếng nhỏ, vị ngọt giòn tan trong cổ họng.
- Ở học viện dạo này rất vui nhưng sẽ vui hơn nếu có cậu.
- …
- Cô chủ nhiệm rất lo lắng cho cậu, bảo là sẽ đến thăm khi rảnh.
- …
- Bà chủ chỗ cậu làm thêm cũng hay nhắc cậu lắm, bà ấy bảo cậu nghỉ làm rồi thì quán không còn đông khách như trước nữa còn nói nếu cậu đi làm lại sẽ trả lương cao hơn.
- …
- Quả bóng đó là của ai vậy?
- …
- Xin lỗi, tôi quên mất…
- …
Đặt miếng táo đang ăn dở lên bàn, Gia Hân thả mình xuống giường, kéo chăn, mắt khép lại.
Hiểu ý, Hàn Phong nhẹ nhàng đóng lại cửa sổ, tắt đèn và bước ra ngoài. Sau khi dặn dò cô y tá, cậu rời khỏi bệnh viện.
Đêm. Mưa chẳng muốn dứt, gió giận dữ quật lìa nhành cây to, những đám mây đen tích điện, sấm chợt xẹt ngang cả góc trời như cơn thịnh nộ của trời đất.
Trên giường bệnh trắng muốt, cô gái nhỏ xiết chặt tấm đệm dưới lưng, cả người lấm tấm mồ hôi, môi mím chặt gần như bật máu nhưng đôi mắt vẫn nhắm nghiền.
Những mảng kí ức đen tối, những đau thương của quá khứ lần nữa dấy lên dày vò trái tim yếu ớt.
Cạch.
Cái dáng cao ngạo nghễ bước đến giường, cả người chìm trong nỗi đau xót bất tận.
Nắm chặt hai cánh tay đang xiết chặt, anh nói trong lo lắng:
- Gia Hân, em sao vậy? Mau tỉnh lại đi.
Có lẽ chỉ Gia Hân mới đưa anh vào tình trạng hoảng loạn như bây giờ, mắt vẫn nhắm nghiền, tay ra sức vùng vẫy, có thứ chất lỏng mặn chát chảy dài trên má.
- Anh nói mau tỉnh dậy.
Chấn Nam gắt lên. Nhưng Gia Hân vẫn không nghe thấy, răng cứa mạnh vào cánh môi nhợt, máu ứa ra.
Chấn Nam cúi xuống, dùng môi mình để ngăn việc Gia Hân tiếp tục cứa môi. Anh cảm nhận được vị mặn chát của nước mắt và vị tanh của máu xốc trên đầu lưỡi.
Chấn Nam bất ngờ bị đẩy mạnh, Gia Hân mở to đôi mắt còn rớm nước nhìn anh như gào thét.
Bịch.
Chiếc gối trắng nhẹ nhàng đáp thẳng lên gương mặt điển trai rồi rơi xuống sàn, tiếp theo là mấy trái táo trên bàn và cuối cùng là dĩa sứ.
Chấn Nam ôm lấy trán, máu chảy dài qua khe hở giữa hai ngón tay. Anh không hề có ý định tránh né cũng không muốn bỏ đi, cứ thế từng bước về phía cô.
- Là anh đây, không nhận ra anh sao?
Gia Hân co người trong góc giường, tóc con rũ xuống gương mặt nhem nhuốc, cả người run lên vì sợ hãi.
- Anh làm gì vậy?
Hàn Phong bất ngờ xuất hiện, xô mạnh Chấn Nam làm anh ngã nhào xuống sàn.
Hành động đầu tiên của Gia Hân là ôm lấy Hàn Phong hệt như cảnh “anh hùng cứu mỹ nhân”.
- Anh mau ra khỏi đây ngay. – Hàn Phong khinh khỉnh nhìn Chấn Nam, ra lệnh.
Bật dậy sau cú ngã, Chấn Nam thôi ôm trán để mặc máu cứ chảy theo ý nó, ánh nhìn hướng về cô gái nhỏ đang sợ hãi nhìn anh như quỹ dữ.
Anh quay đi, bóng lưng đau khổ đổ dài trên sàn nhà.
- Không sao nữa rồi!