Hé mở mắt sau giấc ngủ dài, đôi mắt trong veo ngước nhìn trần nhà lạ lẫm. Tiếng sóng vỗ ập vào tai, vị gió mằn mặn xông vào mũi. Dưới vệt nắng lung linh, căn biệt thự hướng mắt ra đại dương bao la, sóng ập, gió lùa, tấm rèm cửa bay phất phơ.
Cô gái nhỏ rải ánh nhìn vô vị khắp căn phòng chứa nhiều kỉ niệm, bất giác ôm lấy con gấu bông trắng muốt đặt ở đầu giường.
Cạch.
Nghe tiếng mở cửa, Gia Hân nép mình vào góc giường, tay xiết chặt chú gấu bông.
- Thức rồi à? – Chấn Nam tiến về phía Gia Hân, đặt khay điểm tâm lên chiếc tủ cạnh giường.
Chấn Nam càng tới gần, Gia Hân càng thu mình lại, mắt căng ra.
- Phải ăn hết đấy.
Bỏ lại câu nói, bóng người cao lớn rời khỏi phòng, mắt cụp xuống che giấu nỗi xót xa.
Dần thả lỏng cơ thể, Gia Hân ngây dại trong thoáng chốc. Ánh mắt đó sao lại ấm áp như vậy?
…
Lần nữa bước vào phòng, đôi mày rậm cau lại khi khay điểm tâm vẫn còn nguyên vẹn. Bước gần về phía ban công nhưng vẫn giữ khoảng cách.
- Chưa ăn gì cả.
- …
- Từ bao giờ em học cách cãi lại lời anh?
- …
- Đừng đứng lâu ngoài đó. Gió lớn lắm.
- …
- Cũng đừng bỏ bữa nữa.
Đến khi anh đi khỏi, Gia Hân mới quay đầu nhìn theo cánh cửa phòng, nãy giờ cô tỏ ra phớt lờ anh nhưng thực chất tai vẫn thu trọn những lời nói lạnh lùng mà dịu dàng kia.
Lát sau, khay thức ăn mới được một người đàn ông mang lên, ông ta có vẻ là đầu bếp. Gia Hân có liếc nhìn rồi cũng lờ đi, nâng niu trong tay là chiếc ly thủy tinh trong suốt, mắt hướng về đại dương bao la đang cuộn mình theo những cơn sóng.
Gập mạnh laptop, đôi mắt lạnh hằn lên những vệt đỏ khiếp đảm. Suốt một ngày nay, Gia Hân chẳng thèm ăn uống gì, cứ thế này cái dạ dày yếu ớt của cô sẽ thủng mất. Từ sợ hãi cô chuyển sang phớt lờ, xem anh như không khí, chưa bao Chấn Nam cảm thấy bất lực như bây giờ, thật muốn dạy dỗ con mèo ấy một trận nhưng lí trí lại cấm tuyệt.
- Cậu chủ, bữa tối đã chuẩn bị xong.
- Đổ hết đi. Tôi không muốn ăn.
Âm vực lạnh toát khiến người đầu bếp phải nín thở cho đến khi dáng người cao ráo bước hết bậc thang.
Dưới ánh đèn mập mờ, Gia Hân xoay lưng về phía anh, mắt nhắm nghiền. Cô giả vờ, anh cũng không muốn vạch trần.
- Ngủ rồi à?
- …
- Em muốn thế này tới bao giờ đây?
- …
- Dạy dày đã không tốt lại còn không chịu ăn uống. Em là đồ ngốc, có hận anh cũng không cần phải hành hạ bản thân mình như thế.
- …
- Em gầy lắm rồi đấy, ôm không thích chút nào, anh không thích nắm tay em đâu, nó không còn ấm như trước. Mắt em nữa, trong veo không còn chút cảm giác.
- …
- Anh nghĩ em sẽ thích nơi này nhưng có lẽ không phải… Khi đưa em đi, anh đã hứa với Lâm Vũ một tháng sau em sẽ nói lại được nhưng cứ thế này, em sẽ chết trước khi nói được.
- …
- Anh cũng không muốn ăn nữa, tại em đấy, em cứng đầu, em không ngoan, anh giận em lắm nhưng có lẽ em giận anh nhiều hơn phải không?
- …
- Anh xin lỗi…
Tiếng giày chạm lên sàn nhỏ dần cho đến khi mất hút. Cô gái nhỏ xiết tay, nước mắt tự nhiên rơi.
***
Trong gian bếp sang trọng.
Chấn Nam đi đi lại lại, nhìn một lượt những thứ tươi ngon trong tủ lạnh rồi lại nhìn quanh căn bếp từ đống nồi chảo, chén dĩa, dao thớt đến bếp điện và những thứ gia vị linh tinh.
Chàng leader trẻ sau một hồi vắt óc suy nghĩ thì móc điện thoại ra, định bấm nút gọi nhưng lại chần chừ. Không thể gọi cho Jay, Minh Triết lại càng không thể. Gia Bảo? Thằng nhóc đó thì biết gì chứ?
Cuối cùng cũng có quyết định.
Đầu dây bên kia bất máy với giọng khàn khàn của năm tháng.
Chấn Nam đi thẳng vào vấn đề:
- Thầy có biết nấu ăn không?
- < Nấu ăn? Chấn Nam, con vào bếp sao? >
- Thầy có biết không? – Vì ngượng nên anh lảng tránh.
- < Con muốn nấu gì? >
- Cái nào dễ nhất.
- < Để ta xem đã. Cái nào dễ nhất nhỉ?>
- …
- < À có rồi. Món trứng rán. >
- Có dễ không?
- < Chỉ có một mặt thôi. >
- Một mặt?
- < À không, ý ta là nó rất dễ làm. >
Chấn Nam đặt điện thoại lên bàn, bật loa ngoài, chuẩn bị vào công việc nấu nướng. Nếu ông đầu bếp không xin nghỉ thì anh có chết cũng không bao giờ xuống bếp và vì con mèo cần phải được ăn.
- < Đầu tiên con phải đeo tạp dề lên đã. >
Chấn Nam cau mày:
- Tạp dề? Là cái gì?
- < Cái gì có thể mang được ấy, để tránh bị bẩn quần áo. >
- Nếu bẩn chỉ cần thay là được. Bỏ qua.
- < Bước một: Chuẩn bị nguyên liệu, gồm có: trứng, hành tây, hành lá, dầu ăn, gia vị… >
- Trứng ở đâu?
- < Trứng thì tất nhiên phải ở trong tủ lạnh. >
Anh thò đầu vào tủ lạnh nhìn một lượt rồi nói vào điện thoại:
- Trứng có hình dạng ra sao?
- < Ngay cả điều này con cũng không biết sao? Nó có hình bầu tròn, màu vàng sẫm. >
Đào xới một hồi cũng tìm được thứ na ná như miêu tả của người hướng dẫn, Chấn Nam chụp ngay một quả trứng.
Bụp.
Do dùng lực quá mạnh nên quả trứng bị vỡ, Chấn Nam cau mày nhìn thứ nhớt nhớt trên tay mình. Với anh ấu ăn còn khó hơn thi bằng tiến sĩ.
Khi chuẩn bị nguyên liệu xong, căn bếp đã biến thành một bãi rác. Cánh cửa tủ lạnh cứ lắc lư, mọi thứ trong đó đều được vứt ra ngoài, những cọng rau xanh tươi nằm la lết chắc bị giẫm lên nhiều lần nên chúng dính bẹp lên sàn, rau củ quả, vỏ trứng vỡ lăn lóc khắp nơi…
- < Đập trứng vào chén. >
Trong chén ngoài trứng ra còn lẫn thêm mấy mảnh vỏ do Chấn Nam dùng lực mạnh nên nó lại nát ra.
Cứ thế theo lời chỉ dẫn của thầy Kan mà đúng hơn là cuốn sách dạy nấu ăn trên tay Kan, từng khúc hành được cho vào chén, thêm đường, nước mắm, bột ngọt, hạt nêm, tiêu với số lượng phóng khoáng.
- < Cho dầu vào chảo. >
Chấn Nam ngắm nghía cái chai trên tay, có phải dầu ăn không nhỉ? Nó có màu vàng, hơi sóng sánh chắc là đó rồi?
Anh đổ hết thứ được cho là dầu ăn vào rồi quăng cái chai sang một bên.
- < Cho tỏi vào. >
Chấn Nam cứ việc cho hết mấy củ tỏi chưa lột vỏ, khi mấy củ tỏi đã thành than, anh tiếp tục cho chén trứng vào, đậy nắp lại.
Một lúc sau, thành phẩm được bày ra dĩa. Chấn Nam ngắm ngía một lúc rồi nói vào điện thoại.
- Làm xong rồi.
- < Có chỉ dẫn của ta chắc là trông nó ngon lắm nhỉ? Mèo con của con chắc chắn sẽ rất thích. >
Lạ thật, anh đâu có nói với ông là nấu cho Gia Hân, sao ông lại biết nhỉ?
Tắt máy, Chấn Nam lại ngắm ngía thành phẩm của mình. Có điều gì không ổn lắm.
- Em tới rồi đây! – Là Gia Bảo ngoài ra còn có thêm Lâm Vũ.
Nghe tiếng động từ phía nhà bếp, cả hai liền bước vào xem thế nào kết quả là bị một phen khiếp vía, cả hai đứng hình trước cảnh tượng trước mắt.
Căn bếp sang trọng chẳng thấy đâu chỉ thấy một bãi rác công cộng, chẳng lẽ vô nhầm nhà. Phải nói là tất cả mọi thứ không ít thì nhiều đều bị hư hại vậy mà cái con người kia lại dửng dưng như không.
- Tới đây làm gì?
Mất một lúc sau, Gia Bảo mới có thể mở miệng:
- Oh-my-God!!! Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế này? Nhà có trộm sao anh?
- Trộm à? Không có.
- Đừng nói là cậu xuống bếp nấu ăn và nó thành thế này?
Chấn Nam không đáp đơn giản là anh thấy ngượng khi để người khác biết mình làm mấy chuyện thế này.
- Anh nấu ăn sao? Chuyện này còn động trời hơn có trộm vào nhà nữa? Hahahaha…
Gia Bảo ôm bụng cười mà không để ý tới sắc mặt ai kia đang tối sầm.
- Có im ngay không thì bảo? – Chấn Nam gắt.
Gia Bảo nín cười, tiến về phía bàn ăn, săm soi cái dĩa trên bàn.
- Ồ, thành phẩm của anh đây sao? Có ăn được không?
- Thử đi.
Cậu nhóc ngu ngốc cứ tưởng là món ăn lạ nào, liền bóc một miếng bỏ vào miệng, kết quả là phun ngay mọi thứ ra.
- Cái… cái này cũng gọi là đồ ăn à?
Lâm Vũ cầm dĩa trứng rán lên, ngửi.
- Là món gì vậy?
- Trứng rán.
- Xem này, cậu để nguyên củ tỏi vào mà không bóc vỏ, băm nhuyễn, nó thành cháy đen rồi. Còn hành thì cho luôn nguyên cọng, mặt trên tạm được còn mặt dưới thì thành than rồi. Cái này là gì vậy? Cậu cho cả vỏ trứng vào à? Đặc biệt thật đấy! Còn gia vị chắc là cậu phóng khoáng lắm.
- Đúng vậy đấy, vừa mặn vừa cay vừa ngọt vừa đắng… không thể tưởng tượng được. Em phải đi súc miệng đây. – Gia Bảo nhăn mặt khi nhớ lại mùi quái vị kia, cậu nhóc chạy ngay vào nhà tắm.
- Nhưng… sao lại có mùi mật ong nhỉ? Đừng nói là… cậu đã ật ong vào rán thay vì dầu ăn?
- Mật ong sao? Tôi cứ tưởng đó là dầu ăn.
Lâm Vũ ôm đầu đau khổ:
- Chẳng phải Lục Chấn Nam là một người hoàn hảo trên cả hoàn hảo sao? Vậy mà không phân biệt được dầu ăn với mật ong.
- Có giỏi thì làm đi.
- Được rồi, tôi sẽ trổ tài vậy.
- Nhanh lên đấy, Gia Hân hôm qua tới giờ vẫn chưa ăn gì.
- Cái gì??? Cậu chăm sóc Gia Hân kiểu gì vậy hả? Tôi thấy hối hận khi để cậu đưa em ấy đi rồi đấy.
- Sẵn tiện dọn dẹp mọi thứ đi.
- Tôi là người làm nhà cậu à?
Lâm Vũ tức tối trợn mắt nhưng Chấn Nam đã khuất sau cánh cửa, nhìn lại bãi chiến trường, anh khóc không thành tiếng, khổ tới nơi rồi!
***
- Chị Gia Hân không xuống, cũng không thèm đếm xỉa tới em. Chấn Nam thật ra anh đã làm gì khiến chị ấy như vậy hả?
- Vậy để anh…
Lâm Vũ nói xong thì mang khay thức ăn đi để lại hai người cùng một bàn thức ăn thơm phức. Một ánh mắt khó chịu nhìn theo.
…
Cạch.
Nghe tiếng mở cửa, Gia Hân nép mình vào thành ghế sofa, ôm chặt chú gấu bông trong tay.
Sự xuất hiện của Lâm Vũ làm cô phải trố mắt nhìn.
- Nghe nói em lại bỏ bữa. – Anh đặt khay thức ăn lên bàn, ngồi xuống bên cạnh.
- …
- Gia Hân mà anh biết là cô bé rất ngoan, rất hiểu chuyện khác hẳn với cô bé trước mặt anh. Nghe lời anh, đừng làm mọi người lo lắng nữa, được chứ?
- …
- Chấn Nam đã vào bếp, bình thường thì rất ghét nhưng vì em cậu ấy đã rất cô gắng. Anh chưa thấy ai dị hợm như cậu ấy, mật ong và dầu ăn cũng không phân biệt được, món trứng rán đó đúng là kinh dị, cả nhà bếp cũng tan tành rồi.
- …
- Em phải ăn hết đấy. Anh đã tốn rất nhiều công sức.
Gia Hân lắc đầu.
- Muốn anh mớm à? – Anh cau mày.
Lại lắc đầu. Hý hoáy ghi vào cuốn sổ nhỏ rồi chìa sang anh: “Đưa em ra khỏi đây. Xin anh!”
***
Trong nhà bếp, thời gian cứ như đang chạy đua, có một người đứng ngồi không yên.
- Anh muốn biết trên đó xảy ra chuyện gì thì cứ lên mà coi. Có ai nói gì đâu mà sợ.
- Anh không làm mấy chuyện lén lút đó.
- Thì anh cứ xông vào mà coi. Em thật không hiểu anh, lúc thì đuổi đi lúc thì bắt giữ bên cạnh, chị ấy không ghét anh mới là lạ.
- Lo ăn đi.
…
- Em làm như mình bị bắt cóc không bằng. – Lâm Vũ cười.
Gia Hân lay mạnh tay anh.
- Muốn theo anh về thành phố?
Gật đầu.
- Em không thích ở bên cạnh cậu ta sao?
Gia Hân thoáng suy nghĩ rồi gật nhẹ.
- Được rồi, anh sẽ đưa em đi với một điều kiện em phải ăn hết chỗ này. – Anh nhướng mày nói tiếp. – Muốn trốn thì phải nạp đầy năng lượng chứ.
…
- Làm gì lâu vậy? – Vừa nhìn thấy Lâm Vũ bước xuống, Chấn Nam đã gắt gỏng.
Lâm Vũ đặt chiếc khay lên bàn:
- Cậu ghen à?
Không thèm để ý đến câu nói đùa, Chấn Nam nhìn trân trân vào khay thức ăn đã trống trơn:
- Cậu đã đổ hết thức ăn?
- Tôi đâu có lãng phí như cậu. Gia Hân ăn hết đấy.
- Không thể nào.
- Tôi đã nói em ấy nếu ăn hết tôi sẽ đưa em ấy đi. May cho cậu là tôi chỉ gạt em ấy thôi. Việc còn lại là của cậu đấy, thời hạn một tháng ít ra cũng phải khiến em ấy vui vẻ trở lại.
Lâm Vũ vỗ vai Chấn Nam rồi bước ra cửa.
- Gia Bảo, về thôi.