Tại một nghĩa trang ở ngoại ô thành phố – nơi yên nghỉ của những người quá cố, làn khói trắng thoang thoảng quanh các phần mộ, gió mang hơi lành lạnh phả đầy mọi ngóc ngách.
Đứng trước hai phần mộ kề nhau của một cặp vợ chồng, Vũ Thu Hương – người phụ nữ mang vẻ bề ngoài sang trọng khẽ vén lọn tóc ngắn về sau tai, mắt đượm nỗi buồn năm tháng.
- Cũng 16 năm rồi nhỉ? Dù 16 năm hay thậm chí là cả đời tôi vẫn không thể tha thứ cho những gì mình đã làm.
Như có màn sương mỏng phủ quanh mắt, người phụ nữ nhìn chằm chằm vào hai bức ảnh, nói khẽ:
- Cũng vì tình cảm mù quáng và sự ích kỷ của tôi mới khiến gia đình hai người tan vỡ, tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi.
Quệt ngang hàng nước mắt, bà ta nói tiếp:
- Con gái của hai người thật sự rất đáng yêu. Con bé rất xinh chắc vì nó giống mẹ lại còn thừa hưởng sự thông minh của bố nữa chứ. Con bé đang trong tình trạng rất tệ, mẹ nuôi bỏ đi từ nhỏ, bố nuôi vào tù, sau tai nạn con bé tạm thời không nói chuyện được nữa, xin hãy phù hộ cho con bé sớm vượt qua. Tôi hứa sẽ làm hết khả năng để có thể bù đắp cho con bé…
Tại một nơi khác nghĩa trang, một bó hoa hồng trắng được đặt xuống, trên mộ cô gái mang nét đẹp của hoa bách huệ mỉm cười, nét cười nhẹ tênh đã phai màu theo năm tháng.
Lục Chấn Khang đẩy gọng kính:
- Tuệ Linh, bà vẫn sống tốt chứ? Đã lâu rồi tôi không đến chắc là bà buồn và cô đơn lắm?
Dừng một chút, ông nói tiếp, giọng buồn:
- Xin lỗi vì khi bà còn sống tôi không thể yêu thương bà một cách đúng nghĩa, bà biết rõ tôi đã có vợ, người tôi yêu lại là Phương Linh nhưng vẫn cam chịu làm người tình bên cạnh tôi. Nếu năm đó, tôi không đưa mẹ con bà ra nước ngoài thì vụ tai nạn đó cũng không xảy ra.
- Chấn Nam – đứa con trai của Phương Linh, tôi đã biến nó thành một người đáng sợ chỉ vì sự oán hận của chính mình. Có thể nó sẽ lật đổ tôi vào một ngày nào đó nhưng bà yên tâm, bằng mọi cách tôi sẽ để Kris trở thành người thừa kế duy nhất của họ Lục dù có bất công với Chấn Nam.
Gió lành lạnh tạt vào sống lưng, Lục Chấn Khang nheo mắt nhìn cô gái trên mộ, cô ấy còn quá trẻ. Nghĩa trang chìm vào yên ắng…
Lục Chấn Khang quay đầu bước đi thì vô tình va phải một người.
- Xin lỗi… – Cả hai cùng đồng thanh.
- Lục Chấn Khang?
- Bà là…
…
Trong một nhà hàng cổ kính.
- Không ngờ lại gặp ông trong hoàn cảnh này. – Người phụ nữ tươi cười.
- Tôi cũng vậy. Cũng đã lâu lắm rồi từ sau khi tốt nghiệp.
Vừa nói, người phụ nữ vừa quan sát nét mặt của người đối diện:
- Gần đây tôi có đọc báo về chuyện công ty Hoàng Hân đạo ý tưởng thiết kế của tập đoàn Lục Chấn. Anh biết chủ công ty đó là chồng cũ của Phương Linh chứ?
Lục Chấn Khang bình thản nói:
- Tôi không biết. Chuyện đó do giám đốc Jay phụ trách.
- Anh không biết thật à? – Bà hỏi một cách ngạc nhiên bơi bà luôn nghĩ Lục Chấn Khang là người đã bày ra mọi chuyện để đẩy Triệu Hoàng vào tù.
- Tôi thực sự không biết.
Nếu Lục Chấn Khang không phải thì ai, ai đã hại Triệu Hoàng?
- Lục Chấn Khang, ông biết chuyện Phương Linh đã ly dị chứ?
- Tôi có nghe nói. – Ông lãnh đạm.
- Bà ấy đã biến mất ngay sau đó đến nay vẫn chưa có tung tích. Bà ấy không liên lạc với ông à?
Lục Chấn Khang gằng giọng:
- Không hề. Khi bà ấy lấy chồng chúng tôi đã không hề có bất cứ quan hệ nào. Đối với người phụ nữ đã phản bội mình, tôi-chỉ-có-căm-hận.
Buông mạnh tách cà phê, người phụ nữ nhìn thẳng vào Lục Chấn Khang, đanh giọng:
- Căm hận? Ông lấy tư cách gì để hận Phương Linh?
Bóng tối dần như ôm trọn cả căn phòng rộng lớn chỉ có vệt sáng duy nhất từ chiếc đèn bàn. Những ngón tay nhăn nheo đặt lên mặt gỗ bóng loáng, kéo chiếc hộp gỗ, bàn tay nhăn nheo xiết chặt mảnh giấy đã ố vàng, đúng là có dấu tích sửa chữa.
Lục Chấn Khang như chết lặng, trái tim già cõi quặng đau, trên khóe mắt thứ chất lỏng mặn chát trào ra. Là chủ tịch của một tập đoàn lớn, ông không cho phép bản thân mình yếu đuối, lúc nào cũng phải giữ nét mặt lạnh lùng, nghiêm nghị nhưng lúc này đây người đàn ông này lại khóc – hành động được cho yếu đuối nhất của con người.
Bao năm qua thù hận đã ăn mòn tâm trí ông, trói buộc những tình cảm của trái tim già. Ông hận Phương Linh vì đã phản bội lại tình cảm của mình rồi đem mọi hận thù trút lên Chấn Nam.
Cuộc trò chuyện cùng Thu Hương – người bạn thân trước kia của Phương Linh, sự thật đã được phơi bày.
Họ Lục vì ngăn cản mối tình của Chấn Khang và Phương Linh nên đã buộc gia đình Phương Linh gả cô cho Triệu Hoàng – một kiến trúc sư trẻ và hăm dọa họ không được hé răng về chuyện này. Phương Linh đã bí mật viết thư hẹn Chấn Khang cùng bỏ trốn nhưng bị bố Chấn Khang phát hiện, ông ta đã sửa đổi điểm hẹn để cả hai hiểu lầm nhau để Chấn Khang can tâm kết hôn cùng tiểu thư họ Đinh. Lúc ấy Phương Linh lại đang mang thai Chấn Nam, bà định khi gặp Chấn Khang sẽ nói cho ông biết nhưng cuối cùng đành phải mang theo cốt nhục của ông kết hôn cùng Triệu Hoàng.
Chấn Khang oán hận Phương Linh, tráo đổi đứa con của bà với đứa con đã chết khi vừa sinh ra của vợ mình. Ông hận Phương Linh bao nhiêu thì lạnh nhạt với Chấn Nam bấy nhiêu thậm chí còn đối xử tệ bạc với anh, từ một đứa trẻ hoạt bát anh trở nên lạnh lùng và đáng sợ như quỹ dữ.
Còn Tuệ Linh – đứa em gái song sinh của Phương Linh chấp nhận làm người thay thế bên cạnh Chấn Khang, bà ra đi trong một vụ tai nạn nhưng đứa con trong bụng may mắn sống sót. Chấn Khang đưa nó sang Mỹ học tập để trở thành người thừa kế của họ Lục. Nhưng Lục Chấn Khang đâu ngờ Chấn Nam – đứa con trai bị ông hắt hủi lại chính là con trai ruột của mình.
Vợ chồng Phương Linh có nhận nuôi một bé gái, họ giấu con bé chuyện con nuôi và yêu thương nó như con ruột. Khi con bé 4 tuổi, họ li dị vì Triệu Hoàng đã biết hết sự thật về vợ mình. Ông đuổi bà đi thậm chí là cấm bà nhìn mặt đứa con gái nuôi. Chính vì sự vô tình ấy mà bây giờ, ông bị chính con trai của vợ cũ đẩy vào tù.
Lục Chấn Khang ôm miệng ho sặc sụa, dưới ánh đèn bàn, trong lòng bàn tay nhăn nheo, vệt máu đỏ tươi đặc sệt…
***
Gió biển vờn nhẹ, mặt trời hé mình rải tia nắng mai lên mặt biển dập dờn, cánh mũi tham lam hít hà không khí tinh sạch và vị mặn từ đại dương bao la.
Ngoài ban công, mấy nhánh hoa mười giờ khẽ lay lay, rũ bỏ những hạt sương đang bám mình.
Nhìn thành quả của mình, Gia Hân cười mãn nguyện, những chậu hoa mười giờ đủ loại đã bén rễ và đang phát triển rất tốt, khi nở hoa chắc hẳn sẽ rất đẹp.
Đột nhiên người Gia Hân cứng đơ vì bị bàn tay rắn rỏi quen thuộc ôm từ phía sau, mái tóc ngắn tựa lên vai cô, nặng trĩu.
Gia Hân ngay lặp tức vùng khỏi vòng ôm đó trong sự tiếc rẻ âm thầm.
Bị cự tuyệt một cách thẳng thừng, Chấn Nam cau mày khó chịu, bộ muốn anh dạy dỗ một trận cho chừa cái thói cứng đầu hay sao ấy. Anh lãnh đạm nói kèm theo chút giận dỗi:
- Anh có chuyện cần về thành phố, ở nhà ngoan đấy!
Anh xoa đầu cô rồi quay bước đi…
***
Căn phòng trắng sặc mùi thuốc sát trùng trở nên lạnh lẽo bởi sự xuất hiện của quỹ…
- Không phải nặng lắm sao?
Chấn Nam cau mày nhìn vị quản gia, ông ta định nói gì đó nhưng chỉ im lặng bước ra khỏi phòng.
Trong bộ đồ bệnh nhân, Lục Chấn Khang rướn người dậy tự lưng vào gối nằm, gương mặt nhợt nhạt thấy rõ. Ông ho khan một tiếng, không giấu được xúc động:
- Ta đã nghĩ con sẽ không đến?
Chấn Nam ngồi trên ghế, mắt lơ đãng đi hướng khác.
- Ta gọi con đến là có chuyện muốn nói. Ta sẽ cho con biết tất cả sự thật, năm xưa…
- Không cần nói, tôi đã biết rồi. – Chấn Nam cắt ngang.
Lục Chấn Khang to mắt kinh ngạc:
- Con… con biết gì?
- Tất cả những gì mà ông định nói về Phương Linh, Tuệ Linh, Kris…
Lục Chấn Khang cứng người, ông đã quên mất, lục Chấn Nam là ai cơ chứ? Anh thậm chí còn biết trước hơn ông.
- Chấn Nam… Ta… ta có lỗi với con…
- Chuyện đó đương nhiên. – Anh nhếch môi.
- Ta hối hận lắm. Chấn Nam con có tha thứ cho người bố như ta không?
Đứng bật dậy, anh nhìn người gọi mình là con, lạnh lùng nói:
- Không-thể-nào.
Nhìn bóng lưng con trai khuất sau cánh cửa, gương mặt Lục Chấn Khang trở nên đau khổ, đôi mắt đỏ ứ ngổn ngang những vết sướt đau thương, có phải đã quá muộn?
Một lúc sau, vị quản gia bước vào.
- Hãy liên lạc với luật sư, tôi muốn sửa đổi di chúc. Còn nữa, hãy thuê thám tử giỏi nhất bằng mọi cách phải tìm được bà ấy.
***
Ngồi trên sofa ngoài phòng khách một tay bóc khoai tây chiên cho vào miệng, một tay ôm chú gấu bông trắng muốt, Gia Hân đang xem phim.
Ngoài trời đột nhiên đổ mưa, cô gái nhỏ lo lắng nhìn về phía cửa Chấn Nam vẫn chưa về.
- May quá. Xuýt nữa là ướt nhem rồi.
Nhìn thấy Jay gương mặt vui mừng bỗng mất hút không dấu tích.
- Ơ… Gia Hân là em hả? Chấn Nam đâu rồi?
- …
- Sao em lại ở nhà một mình? Chấn Nam đâu?
Đôi mắt trong veo vẫn nhìn Jay chằm chằm.
- Sao không trả lời mà nhìn anh như thế? Ơ… xin lỗi… anh quên mất. Anh lên phòng thay đồ đã.
Một lúc sau, Jay bước xuống trong áo thun, quần thể dục, anh đi thẳng vào nhà bếp. Gia Hân liền đi theo anh.
- Oa… hấp dẫn quá! – Ngồi vào bàn, Jay cười tươi rối trước những món ăn hấp dẫn.
Đũa chưa kịp chạm thì buộc dừng lại, Gia Hân chìa trước mặt anh một tờ giấy.
- Chấn Nam về thành phố sao? Dù có chuyện gì quan trọng cũng không được bỏ em ở nhà một mình chứ. Thật là…
- …
- Anh vừa đáp máy bay từ Mỹ về, vừa mệt vừa đói, anh phải ăn đây. À, Gia Hân em có muốn ăn cùng không? – Jay lịch thiệp mời cứ y như rằng số thức ăn này là chuẩn bị cho riêng anh ta ấy.
Cô gái nhỏ lắc đầu.
- Vậy anh ăn đây! Jay ơi chúc ngon miệng.
Chỉ chờ có thế, Jay cấm đầu vào bàn thức ăn thơm phức mà không hề thây cái xụ mặt của người đối diện. “Cái đó là chuẩn bị cho Chấn Nam mà.”
Sau một hồi đánh chén no nê, Jay uống một ngụm nước lọc, nhìn Gia Hân chậm rãi nói:
- Em vẫn còn giận Chấn Nam à?
- …
- Cậu ấy hay than với anh là bị em phớt lờ cậu ấy rất đau buồn.
- …
- Thật ra chuyện của bố em và chuyện hôn ước lần trước đều có lí do cả.
Gia Hân mở to mắt nhìn anh, khao khát được biết lí do là gì.
- Đợi đến lúc thích hợp cậu ấy sẽ nói cho em biết, giờ vẫn chưa phải lúc đâu. Mà Gia Hân này, có lẽ em không biết, từ nhỏ tới lớn Chấn Nam không có một người bạn gái nào cả, em là người đầu tiên đấy.
- …
- Chấn Nam không được như anh đâu, thằng nhóc đó rất vụn về trong chuyện tình cảm, nó không biết bày tỏ tình cảm, nếu thích người nào sẽ bắt nạt người đó, đôi khi lại rất trẻ con. Em chắc đã từng bị Chấn Nam bắt nạt rồi phải không?
Gia Hân hết nhìn Jay rồi lại nhìn về phía cửa. Nhận thấy sự kì lạ, Jay quay đầu nhìn theo hướng Gia Hân, sống lưng bất chợt lạnh toát.
- Ch-Chấn Nam…
Chât giọng lạnh toát cùng đôi mắt đáng sợ như muốn đâm thủng giác mạc bất cứ đôi mắt nào dám nhìn vào:
- Nãy giờ anh nói đã những gì?
- T-Tôi có nói gì đâu. Phải không Gia Hân? – Jay cười trừ nhìn sang Gia Hân tìm phao cứu hộ.
- …
- Gia Hân, em mau gật đầu đi. – Jay thúc giục.
Cánh môi run lên từng hồi.
- Ch… Ch… Chấn… Nam…
- Gia Hân em vừa mới…? – Jay mở to mắt nhìn cô rồi lần nữa nhìn theo hướng Gia Hân Chấn Nam đang gục xuống sàn trong bộ dạng ướt nhem.