Yêu Không Giới Hạn

Xe dừng lại trước trung tâm mua sắm mà lần trước Gia Hân và Kris gặp nhau, sau một hồi cải vã anh cũng chịu tháo mấy cái chữ màu đỏ trên xe xuống. Càng tiếp xúc Gia Hân càng nhận ra con người này rất trẻ con rất giống Chấn Nam chỉ khác ở cách thể hiện. Đáng ghét sao cô lại nghĩ đến Chấn Nam chứ? Không được! Tuyệt đối không được!!! Gia Hân tự trấn tĩnh mình như thế.
-          Đi chơi mà đến đây sao?
-          Anh cần mua vài thứ chở em theo để giúp anh lựa. Mắt thẩm mĩ của con gái chắc tốt hơn con trai.
-          Vậy mà có người đã gạt phắt sự lựa chọn của tôi đó thôi.
-          Em nói gì cơ?
-          Không có gì?
-          Mà em cũng nên đổi cách xưng đi. Xưng “tôi” hoài anh không thích đâu.
-          Mặc anh.
Gia Hân bĩu môi chăm chọc rồi bước nhanh về phía trước, Kris cười thích thú nhìn theo ít ra cô không còn phớt lờ anh như trước.
-          Này mua áo đôi đi. – Kris chỉ tay về một cặp sơ mi dành cho tình nhân.
-          Chúng ta đâu phải là một đôi mua áo đôi làm gì?
-          Rồi sẽ thôi mà.
-          Không-bao-giờ.
Gia Hân nhấn mạnh từng chữ rồi lại bước nhanh lên phía trước, Kris nghiêng đầu ngắm cặp áo sơ trắng có đường kẻ lạ mắt rồi cũng rảo bước theo sau.
Giờ Gia Hân đang say sưa ngắm chiếc váy màu xanh dương trong khi Kris thử đồ, những vật màu xanh dương luôn hút hồn cô từ ánh nhìn đầu tiên.
-          Gia Hân cậu cũng đến đây mua sắm à?
-          Thu Thảo?!! – Gia Hân ngỡ ngàng nhìn người vừa xuất hiện trước mặt mình, hôm nay Thu Thảo mặc một chiếc váy ren màu đen, tay bận bịu với túi lớn túi nhỏ.
-          Mình và anh Chấn Nam đang đi mua sắm, anh ấy đang tính tiền bên kia, chủ nhật nào anh ấy cũng dẫn mình đi mua sắm không thì đi chỗ này chỗ nọ.
Cánh môi đỏ thẫm vẽ một nét cười rất khéo, khéo là ở cái hàm ý thách thức, trêu người của nó.
-          Chuyện đó cậu không cần phải khoe khoan với mình đâu. – Gia Hân ra vẻ bất cần.
-          Cậu không thấy đau lòng sao?
-          Không.
-          Vậy thì tốt mình cứ sợ cậu đau lòng tới nỗi trốn trong phòng khóc tức tưởi vậy thì mình thấy tội lỗi lắm. – Thu Thảo làm mặt buồn rượi có ý mỉa mai.
-          Tôi thấy người trốn trong phòng khóc là cô mới đúng đấy. Xem ra thì cô vẫn hay như vậy mỗi lần bị anh hai tôi hắt hủi nhỉ?
Sự xuất hiện của Kris làm Thu Thảo khá bất ngờ, cô mở to đôi mắt với hàng mi giả cong vút.
-          Kris? Sao em lại ở đây?
-          Đừng có xưng “chị” gọi “em” thân thiết như vậy, cô nhỏ tuổi hơn tôi đấy.
-          Chẳng lẽ chị không thể xưng hô như thế với em trai của người yêu mình sao? – Thu Thảo nhanh chóng lấy lại nét mặt bình tĩnh trước những câu nói cay cú cô tình đá xoáy của Kris.
-          Chị bị hoang tưởng à? Anh hai có bao giờ thừa nhận chuyện đó đâu.
-          Chuyện gì vậy?
Cuộc nói chuyện kết thúc nhờ sự can thiệp của Chấn Nam nhưng giờ đây lại mở ra một không khí ngột ngạt, nặng nề không kém. Bốn người họ đang ngồi trong một quán cà phê thuộc trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố. Gia Hân đang ngồi đối diện anh, có những cảm giác mơ hồ cuốn lấy mớ hỗn tạp trong lí trí và trái tim cô.
-          Hai người đang hẹn hò à?
Thu Thảo lên tiếng phá tan bầu không khí nặng nề nhưng lại làm mọi thứ trở nên ủ dột một cách kì lạ.
-          Đúng vậy. (Không phải) – Cả hai đồng thanh nhưng câu trả lời lại hoàn toàn trái nghĩa.
-          Gia Hân cậu không cần phải ngại đâu. Hẹn hò yêu đương đâu có gì là xấu chứ.
-          Nếu cậu đã nói vậy thì cứ cho là vậy đi.
Nhâm nhi ly capuccino Gia Hân lãnh đạm nói, ánh mắt cô lướt sang Chấn Nam thì khựng lại, không nhầm chứ anh đang nhìn cô, chằm chằm.
-          Em nghĩ là anh rất bận. Sao lại có thời gian rãnh rỗi đến mấy chỗ này? – Kris lên tiếng cắt đứt tia nhìn của anh trai.
-          Kris, anh cậu làm việc cả tuần rồi cũng phải để anh ấy nghỉ ngơi chứ.
-          Tôi nhắc lần cuối khi anh em tôi đang nói chuyện cô tuyệt đối không được xen vào. – Kris gằng giọng, đủ để thấy anh đáng sợ thế nào qua sự sợ hãi của Bảo Châu.
-          Em hẹn hò được chả nhẽ anh không được.
Câu trả lời của Chấn Nam khiến Thu Thảo vui sướng đến không sao tả xiết, ý anh là đang hẹn hò cùng với cô cũng là đang xác thực mối quan hệ của hai người trước cậu em trai và người yêu cũ. Còn Gia Hân chỉ im lặng, nén lại từng bậc cảm xúc đang dâng lên trong lồng ngực.
-          Vậy em không làm phiền anh hẹn hò nữa. Em đi đây.
Kris nói gọn rồi kéo Gia Hân đi. Bàn tay Kris đang nắm lạnh ngắt và đang run lên.
-          Em buồn không?
-          Có lẽ…
-          Sự mạnh mẽ của em chỉ là một cái vỏ.
Kris không nói thêm mà tập trung lái xe, nếu còn ở lại thêm Gia Hân chắc không chịu nổi, cô gái này chỉ là mạnh mẽ ở bên ngoài, cô ấy mỏng manh và dễ vỡ hơn bất cứ thứ gì.

Duy Anh đã biết về mối quan hệ giữa Kris và Chấn Nam cũng biết việc Kris có ý đeo đuổi Gia Hân nhưng anh nghiễm nhiên không nói gì, Chấn Nam trở về đối với Gia Hân như một vết thương lâu ngày tái phát, anh không muốn tạo thêm áp lực cho em gái mình. Hơn hết, với Duy Anh của hiện tại thù hận đã không còn quan trọng, họ Lục và họ Hoàng ít ra hiện giờ có thể xem nhau như đối tác làm ăn. Chị dâu Gia Hân là người đóng vai trò quan trọng trong việc xóa bỏ nỗi thù hận ấy, ma lực của tình yêu thật không thể xem thường!
Kris không ít lần đến nhà rủ rê Gia Hân, những lần như thế đều được chị Rin thông qua một cách dễ dàng, chị ấy rất có thiện cảm với Kris nên vẫn hay “khuyến khích” việc cô đi cùng Kris khác hẳn với ông anh trai quý hóa. Gia Hân vẫn hay thắc mắc không biết Kris đã làm gì mà khiến chị cô râm rắp về phe anh ta như thế.
Ở trường, Kris luôn bám theo cô không hẳn là phiền, cũng nhờ vậy mà những vệ tinh xung quanh cô bị anh thẳng chân đá sang một bên thế là một làn sóng dư luận lại nổi lên về mối quan hệ mật thiết của “hoàng tử Kris” với cô tiểu thư họ Hoàng. Dần dà Gia Hân cũng quen với sự hiện diện của Kris, anh cứ như không khí hòa vào từng nhịp thở của cô. Gia Hân thích Kris là sự thật nhưng nói cô yêu anh thì hoàn toàn sai. Thích và yêu vốn là hai định nghĩa khác nhau. Với Gia Hân, Kris là một người bạn thân, một người luôn quan tâm và sẵn sang lắng nghe những suy nghĩ của cô.
Hôm nay trường Kinh Tế có trận giao hữu bóng rổ với trường Bách Khoa, Kris nằng nặc bắt cô đến xem vì hôm nay là lần đầu tiên anh ta ra trận từ khi về nước. Kris từng thú nhận với cô lần trước anh vào sân bong đá chỉ vì muốn cô xem nhưng cô lại bỏ đi nên anh đã thẳng chân đá quả bóng về phía cô. Đủ để biết Gia Hân tức đến chừng nào, phải mặt dày lắm Kris mới năn nỉ cô đừng giận anh nữa. So với bóng đá thì Kris mê bóng rổ hơn, nhờ chiều cao nổi bật và kỹ thuật điêu luyện anh được cả đội cho đảm nhiệm vị tr1i quan trọng nhất.
Cổ động viên đông nghẹt khó khăn lắm Gia Hân mới tìm được một chỗ ngồi được coi là tạm ổn, Kris cũng nhiều lần dẫn cô đến xem anh tập ban đầu thì không mấy hứng thú nhưng Kris chơi rất cừ và đẹp mắt làm cô không hứng thú cũng hơi thích thích.
Trận 1 trường Kinh Tế thua nhưng xem ra là có chủ ý cả. Trận 2 trường Kinh Tế cân bằng được tỉ số đẩy trận cuối lên độ cao trào nhất. Cổ động viên không ngừng la hét, họ yêu bóng rổ chỉ 1 phần còn yêu người chơi bóng rổ thì chiếm hẳn 9 phần. Kris lâu lâu lại nhìn lên chỗ cô, Gia Hân cười cười đáp lại, kéo tay xuống theo kiểu “Fighting!!!”.
Sau những giây phút căng thẳng đổ mồ hôi trường Kinh Tế đã giành chiến thắng với tỉ số áp đảo. Hiện tại Kris đang bị bao quây bởi fan hâm hộ, anh ta về nước chưa bao lâu mà đã trở thành nhân vật nổi tiếng của trường Kinh Tế quả thật không tầm thường.
-          Anh được hâm mộ thật đấy. – Gia Hân nói với Kris khi anh đang bước về phía cô.
-          Em dám đứng nhìn anh bị họ sờ mó vậy hả? – Mặt Kris hầm hầm như đang giận dỗi.
-          Tôi thì làm được gì chứ? Mà sao họ dễ dàng buông tha anh vậy?
-          Thì anh nói bạn gái anh đang chờ. Anh đi thay đồ rồi mình đi ăn nhé, bạn gái!
Kris nhấn mạnh hai từ cuối, nháy mắt rồi rời đi. Chỉ tại anh ta như thế mà mọi người mới đồn đại này nọ, thật là!!! Một lát sau khi Kris vừa bước ra…
-          Gia Hân cẩn thận!!!
Bịch.
Với tốc độ cựa nhanh và mạnh, một quả bóng rổ đập mạnh vào vai Gia Hân khiến cô suýt ngã cũng may Kris đỡ kịp chỉ là anh không thể đỡ thay quả bóng đó cho cô hoặc hay nhanh tay kéo cô tránh khỏi đường bóng đó. Muộn rồi.
-          Em không sao chứ? Có thấy đau ở đâu không?
Kris hốt hoảng hỏi dồn, Gia Hân chỉ ôm lấy vai lắc đầu. Kris xiết chặt nắm đấm tiến về phía đám người trường Bách Khoa, đấm vào mặt tên thủ phạm. Rõ hèn hạ, bọn chúng thua nhưng không phục còn định giở trò với người của anh. Bây giờ đã không còn là trận đánh giữa Kris và tên đó nữa mà trở thành trận đánh giữa trường Kinh Tế với Bách Khoa. So tài bóng rổ không thôi họ còn so thêm võ nghệ và sức mạnh, sân bóng trở nên hoảng loạn cả hai bên không ai chịu nhịn cứ thế lao vào nhau. Mọi người chỉ biết đứng nhìn, họ đánh nhau tập thể thế này thì có ai mà dám vào can.
Cho đến khi cả hai bên đã mang đầy thương tích, đội bảo vệ mới chạy vào can ngăn…
-          Đau không?
-          Không đau được sao?
-          Ai biểu anh đánh nhau làm gì chứ? Tôi đã nói là không sao rồi mà.
-          Ai biểu tụi nó dám động đến người của tôi.
-          Người của anh? Tôi là của anh khi nào hả?
-          Ai biết đâu.
Gia Hân liếc xéo một cái, cô bặm môi gở miếng băng cá nhân ra rồi ấn mạnh lên mặt ai kia.
-          A!!! Đau…

Gia Hân bước nhanh vào trường, không hiểu sao sáng sớm thức dậy mà đầu đã đau như búa bổ, vì trễ nên cô chỉ ăn vài miếng bánh mì, định mang theo thuốc đau đầu đến trường nhưng rồi lại quên.
Chợt nhớ ra chuyện gì đó cô đưa tay lục lọi túi, tài liệu hôm nay không biết cô có đem theo không nữa hay là để quên trên xe nhỉ? Vừa đi vừa lục túi, Gia Hân không để ý nên đâm sằm vào ai đó suýt nữa ngã.
-          Xin lỗi… ơ… anh…
-          Em học ở đây à?
-          Vâng!
-          Kris cũng học ở đây.
-          Anh ấy là tiền bối của em. Tới giờ rồi em vào lớp đây.
-          Này, khoan đã. Đưa tôi tới phòng giáo viên.
Gia Hân đi trước, Chấn Nam bước theo sau. Anh đến trường là vì chuyện đánh nhau của Kris, nhà trường rất nghiêm nghị đối với chuyện đánh nhau của sinh viên huống hồ chi chuyện lần này ảnh hưởng ít nhiều đến mối quan hệ của hai trường Đại học.
Gia Hân vừa đi khỏi phòng giáo viên một đoạn, mặt cô buồn rười rượi, thần thái sứt mẻ như cây cỏ héo hon, chạm mặt Chấn Nam cứ như chạm vào vết thương đang rỉ máu vậy. Cô còn yêu anh, nhiều lắm nhưng… nỗi đau của xa cách là rào cảng lớn nhất khiến cô hắt hủi những yêu thương của chính mình.
Đầu Gia Hân đua buốt, tay chân không còn tí sức lực, trước mắt nhòe đi và cô lịm dần trên nền gạch lạnh cóng.

Cô tỉnh dậy trong tình trạng đang được truyền nước biển, đầu cũng bớt đau nhưng cơ thể cứ như rã rời. Gia Hân đang ở trong phòng y tế của trường, nơi này với cô hơi bị quen thuộc thì phải.
-          Em đau ở đâu à?
Kris ngồi bên cạnh lo lắng hỏi, lúc này cô mới nhận ra sự có mặt của anh. Trong hoàn cảnh thế này cô cũng ngầm hiểu ra chuyện gì đã xảy ra với mình. Chắc Kris đã đưa cô vào đây hoặc hay ai đó tốt bụng đưa vào, Kris hay tin rồi chạy đến đây. Chỉ có 2 trường hợp như thế mà thế nào cũng không quan trọng.
-          Tôi bị ngất sao?
-          Ừ.
-          Có chuyện gì với anh vậy? – Cô nheo mắt.
-          Chuyện gì là chuyện gì?
-          Tôi thấy anh kì lạ lắm.
-          Có gì đâu. Em nghỉ ngơi đi tôi ra ngoài mua đồ ăn cho em.
Gia Hân khó hiểu nhìn theo Kris, chưa bao giờ Gia Hân thấy anh lạnh nhạt và trầm ngâm như thế, còn đổi cách xưng hô nữa “tôi” cơ đấy. Chỉ những khi bực bội anh mới như thế. Nhưng chuyện gì khiến anh bực bội chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui