Khi anh và cô liều mình nhảy ra khỏi đám lửa hung hăng, thần may mắn đã mỉm cười với họ, thoát khỏi đám cháy một cách an toàn nhưng vẫn không tránh khỏi vài vết bỏng, Chấn Nam bị bỏng nặng hơn vì anh phải che chắn cho Gia Hân.
Khắp nơi chìm trong biển lửa, khói bốc lên dày đặc. Lúc này trời cũng đang dần ửng sáng.
- Chấn Nam, anh có thấy Thu Thảo không?
- Thu Thảo…
- Không được rồi, cậu ấy vẫn còn ở trong đó. – Gia Hân hốt hoảng.
- Cô ấy bị trói trong một căn phòng.
- Anh nói thật chứ? Không được, em phải cứu cậu ấy.
Gia Hân định xông vào trong nhưng Chấn Nam đã nắm lại.
- Em điên à? Khó khăn lắm mới thoát ra được. Huống hồ cô ta là người muốn giết em.
- Anh buông em ra đi. Cho dù Thu Thảo có đối xử với em thế nào thì cậu ấy vẫn là bạn em, em không thể thấy chết mà không cứu. – Gia Hân vùng tay ra nhưng bị anh giữ chặt.
- GIA HÂN!!!
- Chấn Nam, em xin anh buông em ra đi, em không thể bỏ mặc cậu ấy được. – Gia Hân nhìn anh van này.
- Anh sẽ vào cứu cô ta nhưng em phải hứa là ở yên đây.
- Nhưng anh…
- Hứa với anh.
Chấn Nam buông tay Gia Hân ra và chạy vào đám cháy đang ngút khói, căn phòng nhốt Thu Thảo nằm ở gần cuối nên vẫn chưa bị lửa thiêu rụi hết. Chấn Nam liều mình nhảy vào trong, anh cắn răng nén chặt cơn đau, vốn bị trúng đạn ở chân mà bây giờ lại phải hoạt động nhiều, máu trong người anh cũng dần bị hai viên đạn bòn rút.
Thu Thảo bị khói làm ngất xỉu, Chấn Nam phải bế cô ta, chưa ra đến cửa thì một cây cột trên trần nhà đổ ập xuống, chân phải anh yếu sức nên đành khuỵa xuống. Bị cây cột đập vào đầu cộng thêm mất quá nhiều máu Chấn Nam rơi vào bất tỉnh.
Jay nhận được điện thoại từ một kẻ bí ẩn, anh liền chạy đến khu nhà kho bỏ hoang, đến nơi chỉ thấy một đống đổ nát, hoang tàn. Chấn Nam, Gia Hân và Thu Thảo đều bất tỉnh, anh vội vàng đưa cả ba vào bệnh viện.
- Cô đã khỏe hơn chưa? – Minh Triết ân cần hỏi, chức trách của một người bác sĩ không cho phép anh phân biệt đối xử với bệnh nhân của mình, cho dù là người hiền hay ác.
Thu Thảo tựa lưng vào gối nằm rải ánh nhìn vô vị qua ô cửa kính, người cô chi chít những vết bỏng đã được băng bó, dù biết có người bước vào nhưng cô không màng để ý nếu không phải y tá thì là bác sĩ.
- Cô đã hối hận chưa?
Thu Thảo quay lại thì bắt gặp ngay ánh mắt dịu dàng của Minh Triết, anh mặc một chiếc áo blouse trắng và mang cặp kính rất tri thức.
- Hối hận? Tôi còn có thể hối hận không? – Thu Thảo cười nhạt, cô đã đôi lần gặp Minh Triết khi còn ở Mỹ, cô biết đến anh như bác sĩ riêng của nhà Chấn Nam.
- Cô có thể làm lại từ đầu nếu chịu vứt bỏ những tham vọng và sự ganh ghét của bản thân. Đôi khi cần phải học cách cao thượng để cuộc sống bớt bon chen hơn.
- Anh nói nghe thật dễ.
- Nếu cô cứ mãi tranh giành như thế thì cuối cùng người chịu khổ chỉ là cô thôi.
- Vậy anh nói đi, tôi phải làm sao đây?
- Cô vẫn còn trẻ, còn có nhiều điều kiện để làm lại từ đầu. Rồi sẽ có lúc cô tìm được người thích hợp với mình.
Thu Thảo rơi vào im lặng, cô nhìn lại những vết bỏng trên cơ thể mình, đau rát. Cánh môi nhợt nhạt khẽ mấp máy:
- Chấn Nam và Gia Hân có sao không?
- Gia Hân đã tỉnh lại còn Chấn Nam vẫn chưa, đầu cậu ấy bị va chạm mạnh.
- Sao lại như thế? – Thu Thảo nghe đến đây thì không còn giữ được bình tĩnh, cô sốt sắng.
- Lẽ ra hai người họ đã thoát khỏi đám cháy nhưng Gia Hân kiên quyết muốn vào cứu cô, Chấn Nam sợ Gia Hân gặp nguy hiểm nên cậu ấy đã xông vào cứu cô, lúc đó cô đã bất tỉnh nên không biết.
- Gia Hân… muốn cứu tôi sao?
Minh Triết không đáp chỉ khẽ gật đầu, nhìn cô một cái rồi bước ra. Còn lại một mình, Thu Thảo rơi vào khoảng lặng. Cả người run lên, cô khóc, những giọt nước mắt ân hận.
***
Một tuần trôi qua, Chấn Nam vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Gia Hân đã được xuất viện nhưng không ngày nào là cô không đến bệnh viện, có khi còn ở lại qua đêm. Nghe nói Thu Thảo cũng đã xuất viện và biến mất, sau vụ việc đó cả hai vẫn chưa một lần nói chuyện, nói đúng hơn là Thu Thảo cố tình tránh mặt cô, có lẽ cô ta cũng đã ân hận rất nhiều.
Gia Hân đan chặt hai bàn tay lại, cô nhìn chăm chăm vào cái người đang nhắm nghiền mắt trên giường, dù đang hôn mê nhưng anh vẫn đẹp một cách hút hồn.
- Đồ quỷ nhà anh, sao vẫn chưa chịu tỉnh lại hả? Anh nằm đây thì sướng rồi có biết em lo lắng cho anh thế nào không?
- …
- Bố anh, thầy Kan đều vì lo cho anh mà vội vã về đây, ngay cả Lâm Vũ cũng xin nghỉ phép để thăm anh. Anh có biết là anh làm mọi người lo lắng lắm không? Sao anh cứ ngủ mãi thế? Anh tỉnh lại đi, tỉnh lại mà nhìn em này.
- …
- Anh đã nói cho dù có xảy ra chuyện gì chúng ta cũng sẽ ở bên nhau mà. Em xin lỗi Chấn Nam, em sẽ không bướng bỉnh như thế nữa, sẽ không diễn kịch trước mặt anh, sẽ không cãi lời anh nữa. Chấn Nam anh tỉnh lại đi có được không?
Gia Hân xiết chặt bàn tay rắn rỏi của anh, nước mắt lăn dài, giọng cô lạc đi trong tiếng nấc. Một bàn tay đặt lên vai cô, nhàng nhàng vỗ về rồi người đó kéo ghế ngồi cạnh cô, mắt cũng chăm chăm về chàng trai đang nằm.
- Anh ấy sẽ tỉnh lại thôi.
Gia Hân quay sang người đó, trong đôi mắt đỏ hoe ánh lên một hy vọng mãnh liệt.
- Ừm. Chấn Nam nhất định sẽ tỉnh lại.
Kris nhìn cô mỉm cười, anh đưa tay khẽ gạt đi giọt nước trong suốt vương trên mi cô.
Cốc. Cốc.
Kris đi mở cửa, Gia Hân cũng ngoắc đầu ra xem là ai đến, từ ngày Chấn Nam nhập viện đã có rất nhiều người đến thăm từ trong nước ra nước ngoài, đa số họ là những thành viên chủ chốt của tổ chức.
- Gia Hân!
- Vũ… – Giọng cô nghẹn lại, tuyến lệ lần nữa bị kích thích, những cung bậc cảm xúc vỡ òa trong lòng.
Vũ Phương ôm chằm lấy Gia Hân, cả hai xúc động không nói nên lời.
- Hai cô lớn rồi mà cứ như con nít không bằng. – Bước đến gần, Hoài Nam giở giọng trêu đùa.
- Anh thì biết gì chứ. – Vũ Phương liếc xéo anh một cái.
- Hai người về khi nào vậy? Sao không ình biết trước.
- Tụi này định tạo bất ngờ cho cậu nhưng vừa về tới thì nghe tin Chấn Nam…
Gia Hân liếc nhìn Chấn Nam vẫn đang nhắm nghiền mắt trên giường rồi quay sang cô bạn, cố tình lảng tránh:
- Dì cũng về chứ?
- Mẹ đang ở khách sạn nghỉ ngơi.
- Anh có nghe Bảo Châu kể sơ qua rồi, Chấn Nam đã đỡ hơn chưa? – Hoài Nam chen vào.
- Anh ấy vẫn vậy.
- Gia Hân cậu đừng buồn Chấn Nam sẽ sớm tỉnh lại thôi.
- Vũ Phương, cảm ơn cậu đã trở về.
Gia Hân ôm chằm cô bạn thân cũng là chị em cùng cha khác mẹ với mình. Sự trở về của Vũ Phương có lẽ sẽ giúp cô mạnh mẽ hơn, mấy năm qua cả hai vẫn giữ liên lạc với nhau, thường xuyên an ủi và động viên nhau. Ba năm khoảng thời gian không ngắn nhưng có lẽ đã khiến Vũ Phương nhận ra nhiều thứ và vứt bỏ nỗi bi quan, dằn dặt trong lòng.
- Gia Hân, cậu này là… – Hoài Nam nghi hoặc nhìn Kris, nhìn người này với người trên giường thực sự rất giống nhau.
- Tôi là em trai cùng cha khác mẹ với Chấn Nam, Kris. – Gia Hân chưa kịp mở miệng, Kris đã nhanh chóng giới thiệu đồng thời chìa tay trước mặt Hoài Nam.
- Chào, tôi là Hoài Nam.
- Còn tôi là Vũ Phương.
Thu Thảo dáo dác nhìn xung quanh, khi chắc chắn không có ai cô mới rón rén đẩy cửa bước vào.
Bước tới giường bệnh, cô lặng nhìn người con trai đang nằm trên giường, nét đẹp quý giá mà tạo hóa thiên vị cho anh chẳng hề phai nhạt, qua ô cửa kính nắng len lỏi vài sợi nhỏ làm tôn lên vẻ bất cần và ngạo mạn của người con trai, điều này luôn khiến tim cô loạn nhịp.
Thu Thảo chạm nhẹ vào bàn tay rắn rỏi của anh, cô thấy một sự ấm áp lạ lùng. Những ngón tay thon dài có hằn vài vết sẹo nhỏ trượt dài qua từng đường nét trên mặt anh. Cánh môi này, cô đã từng chạm môi vào nhưng tất cả đều không tồn tại cảm xúc, những lần đó đều do cô chủ động, Chấn Nam anh thậm chí chưa từng rung động hay có một chút dục vọng với cô.
Điều cuối cùng xoa dịu trái tim bi thương của cô là Chấn Nam đã trở vào cứu cô nhưng có quá phũ phàng không khi Chấn Nam chỉ vì Gia Hân nên mới cứu cô mà nói chính xác là anh chưa bao giờ vì cô một lần.
- Em xin lỗi, cũng tại em ích kỷ, tại em ngu muội. Chấn Nam anh phải kiên cường lên, Gia Hân… đang đợi anh.
Thu Thảo đưa tay vén lại mái tóc cho anh, cười đau khổ, nói ra những lời này cứ như cô đang dùng dao rạch vào tim mình. Yêu một người rất dễ nhưng quên một người lại rất khó và lại càng khó hơn khi phải chúc người mình yêu hạnh phúc.
Trải qua mọi chuyện cô hối hận lắm, cô muốn quay đầu, muốn làm lại nhưng ai, ai có thể cho cô cơ hội làm lại, liệu có ai tin cô nữa không, liệu Gia Hân có tha thứ cho cô không?
Khi Thu Thảo định quay bước ra thì những ngón tay rắn rỏi khẽ cử động, mí mắt người nằm trên giường đang cố nhếch lên.
***
- Chấn Nam anh tỉnh rồi sao? May quá!!!
Vừa đẩy cửa Gia Hân đã thấy Chấn Nam đang ngồi tựa lưng vào gối nằm, vẫn cái dáng vẻ lạnh lùng và bất cần. Cô bất ngờ và vui sướng đến độ muốn nhảy cẫng lên, lao đến bên giường bệnh xem xét xem anh có bị đau gì không. Nhưng bàn tay cô vừa chạm vào người anh thì đã bị hắt ra, Gia Hân hơi bất ngờ, cô nhìn anh khó hiểu, trong lòng dâng lên nỗi bất an kì lạ.
- Chấn Nam… anh sao vậy?
Chấn Nam nghiêng đầu nhìn cô, ánh mặt lạnh lùng rồi quay sang người còn lại trong phòng, vì quá vui mừng Gia Hân đã không chú ý đến người này.
- Thảo, cô gái này là ai?