“Anh ta hợp tác với Cao Thị rốt cuộc là có mục đích gì?”
Cố Tư Nguyên nghe thế thì nhíu mày. “Tiểu Ca, sở dĩ anh không muốn nói chuyện tập đoàn cho em biết là vì không muốn em suy nghĩ lung tung.”
Cao Ca cúi đầu, nói. “Anh tư, trong nhà này, em chỉ biết hỏi anh thôi. Chuyện năm đó anh cũng biết mà, Tả…” Khi nhắc đến tên Tả Thừa Nghiêu, Cao Ca dừng lại một chút, cô thật sự không muốn nhắc đến cái tên này. “Phải chăng Tả Thừa Nghiêu muốn trả thù em?”
“Anh biết sự lo lắng của em. Anh cũng không biết sao tối qua chú Cao lại nổi hứng mời bọn họ ở lại ăn cơm nhưng có lẽ cũng chỉ là tỏ vẻ thân mật, muốn rút ngắn khoảng cách thôi. Lúc ấy anh nhìn em và anh ta, anh đã biết là em sẽ suy nghĩ nhiều mà.”
“Vậy sao anh lại không nói cho em biết. Nếu anh ta muốn trả thù em thì ít nhất em không muốn sẽ liên lụy đến ga đình, liên lụy đến Cao Thị.”
“Tiểu Ca, em không hiểu chuyện làm ăn, hiện thực không phải là tiểu thuyết đâu, đây là chuyện của mấy trăm triệu đó. Đúng, đúng là Cao Thị đang hợp tác với Cửu Châu, với Tả Thừa Nghiêu để tiến hành dự án “thành phố hàng không” nhưng tiền của Tả Thừa Nghiêu cũng không phải tự nhiên mà có. Em cũng biết tình trạng nghèo rớt mồng tơi của anh ta trước đây mà. Anh ta có được địa vị như hôm nay, chắc chắn đã trải qua không ít khó khăn và bỏ ra không ít nỗ lực. Dự án này anh ta cũng góp vào không ít tiền vốn, em cảm thấy anh ta sẽ tùy tiện lấy nó ra để làm trò đùa sao? Tiểu Ca, em đừng trách anh tư nói khó nghe, nhưng đàn ông và đàn bà rất khác nhau, có lẽ em không quên được anh ta nhưng người như Tả Thừa Nghiêu, sao lại để chút chuyện tình cảm vụn vặt ở trong lòng. Anh thấy anh ta chưa chắc yêu thương Mạnh Dao sâu đậm đâu, nếu không sao bao nhiêu năm nay anh ta không cưới cô ta?”
Tuy Cao Ca hiểu rằng Cố Tư Nguyên nói rất có lý nhưng nhớ đến câu cuối cùng mà Tả Thừa Nghiêu nói tối qua, anh ta nói giữa họ còn rất nhiều trò để chơi thì cô lại không kiềm được sự lo lắng. Có lẽ những người thông minh như bọn họ đều làm việc theo lý trí, theo logic nhưng Cao Ca thì khác, cô chưa bao giờ cảm thấy mình là người thông minh, nếu so về đầu óc thì cô mãi mãi không bằng họ. Cô luôn làm việc theo cảm giác của mình. Mà lần này, cảm giác Tả Thừa Nghiêu mang lại cho cô là rất tệ, cô luôn cảm thấy chuyện không đơn giản như thế.
“Nhưng nhiều công ty như thế, tại sao Tả Thừa Nghiêu lại phải hợp tác với Cao Thị? Tuy em không hiểu gì về chuyện công ty nhưng cũng biết Cao Thị không am hiểu lắm trong lĩnh vực bất động sản, huống chi lần đầu tiên làm một dự án lớn như vậy.”
“Chú Cao là người rất sáng suốt. Bao nhiêu năm nay ông ấy dẫn dắt Cao Thị phát triển như ngày hôm nay, em cảm thấy chú ấy dễ bị lừa lắm sao? Thật ra dự án này không phải Tả Thừa Nghiêu tìm chúng ta mà là chúng ta tìm anh ta giúp đỡ. chuyện này vốn không nên nói với em vì nó là bí mật thương mại. Chính phủ luôn muốn quy hoạch xây dựng một sân bay mới, ai ai cũng nhìn chằm chằm vào dự án màu mỡ này nhưng chần chừ chưa ra tay là vì không có mặt bằng đủ điều kiện thực hiện nó. Ngay trong lúc thên chốt này, chúng ta nhận được tin Cửu Châu dùng danh nghĩa của mấy công ty nhỏ, lén thu mua xong một khu đất. Em cảm thấy đây là một trận cá cược hay là có người biết trước thời cơ, biết được điều kiện xây dựng sân bay nên ra tay trước? Một khi chính phủ tuyên bố điều kiện này ra thì giá những mảnh đất này sẽ lên bao nhiêu? Và nếu có một công ty nào đó muốn nhảy vào chia chén cơm này thì cũng phải cầu cạnh Cửu Châu thôi. Em hỏi anh Cửu Châu có phải của Tả Thừa Nghiêu không? Phải, mà cũng không phải. Tuy ngoài mặt anh ta là cổ đông lớn nhất nhưng người ở sau lưng nâng đỡ anh ta chính là Tạ Tề, cậu chủ Tạ.”
“Cậu chủ Tạ? Chính là nhà họ Tạ đấy sao?”
“Không sai, chính là nhà họ Tạ kia. Em xem, ngay cả em còn biết đến họ Tạ thì đủ biết thế lực bọn họ lớn tới đâu. Anh cũng biết làm thế nào mà Tả Thừa Nghiêu có quan hệ với nhà họ Tạ nhưng tóm lại thì nhà họ Tạ đã ra tay thì sao có thể trắng tay được chứ. Vài năm nay Cửu Châu rất có tiếng tăm, những công ty muốn hợp tác với họ nhiều không đếm hết. Thật ra đến bây giờ việc hợp tác với Cửu Châu vẫn chưa có quyết định cuối cùng. Đúng là Cao Thị không am hiểu nhiều trong lĩnh vực bất động sản nên chúng ta còn đang tranh thủ. Nếu Tả Thừa Nghiêu muốn trả thù thì có lẽ sẽ gạch Cao Thị ra khỏi danh sách hợp tác. Có điều Cao Thị cũng cho Cửu Châu những lợi thế rất lớn. Nhà máy của chúng ta ở gần đó, trong vùng có rất nhiều dân cư làm việc trong nhà máy của chúng ta, đến khi động thổ, nếu chúng ta ra mặt thì tốt hơn nhiều.”
Cao Ca luôn cảm thấy có chỗ nào không ổn nhưng cô không thể nói rõ được. Lúc đó, nhân viên phục vụ đến tính tiền, thấy bọn họ tạm thời chưa đi thì chủ động rót thêm hai ly trà.
Cao Ca nói cảm ơn, bưng ly trà lên uống, đột nhiên nghĩ ra. “Nhưng anh tư à, anh nói điều kiện tiên quyết xây dựng sân bay mới là ở mặt bằng, nhưng chẳng phải nó chưa công bố sao? Lỡ như các anh đoán sai thì sao?”
Cố Tư Nguyên cười ha hả. “Tiểu Ca à, em có thể nghĩ ra được, chẳng lẽ chú Cao chưa nghĩ tới sao? Việc này là do chính miệng bí thư Trần nói với chú Cao. Huống chi trong ủy ban quy hoạch cũng có người của chúng ta. Em cứ chờ xem, không bao lâu nữa sẽ chính thức công bố thôi.”
Cao Ca nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra sự cố có thể xuất hiện trong dự án này. Cô đành phải xác định lại lần nữa. “Vậy Tả Thừa Nghiêu có vì em mà làm khó cho Cao Thị, từ chối hợp tác không?”
“Thành thật mà nói lúc đầu anh cũng hơi lo lắng nhưng sau khi tiếp xúc, Tả Thừa Nghiêu luôn có thái độ làm ăn nghiêm túc. Tiểu Ca, theo anh nghĩ thì người như anh ta sẽ không vì tình cảm cá nhân mà ảnh hưởng đến lợi ích kinh doanh đâu.”
Thế sao? Anh là người như vậy sao? Là người như Cố Tư Nguyên nói, hay là người như Cao Ca cảm giác?
Anh từng nhìn Cao Ca bằng ánh mắt căm ghét khinh bỉ vô số lần, nhưng anh cũng ôm Cao Ca đang bị dị ứng lên xe; anh từng vô cùng dịu dàng ôm lấy Mạnh Dao, nhẹ nhàng vuốt tóc cô ấy nhưng mãi đến giờ vẫn chưa cưới cô ấy; anh từng nghèo đến nổi chỉ mặc mãi một cái quần jean đã bạc thếch nhưng anh cũng có thể dùng bảy năm để gầy dựng nên một đế chế tài chính vững vàng.
Cố Tư Nguyên nói anh có thái độ làm ăn rất nghiêm túc, nhưng anh cũng từng nói với Cao Ca chúng ta còn rất nhiều trò để chơi.
Rốt cuộc đâu mới là anh?
Cao Ca không nghĩ ra, cũng không muốn nghĩ nữa. Cô vốn luôn ngốc hơn Tả Thừa Nghiêu, ngốc hơn Cố Tư Nguyên, ngốc hơn ba, thậm chí ngốc hơn mẹ con Khưu An Khiết rất nhiều. Nếu ba và Cố Tư Nguyên đã nói là không sao thì đâu đến lượt cô phải lo lắng.
Về phần cá nhân cô, Tả Thừa Nghiêu muốn làm gì, cô hoàn toàn không có bất cứ cách nào để đề phòng. Nghĩ nhiều vô ích, thôi thì cứ thuận theo tự nhiên vậy.
Cao Ca hỏi câu cuối cùng. “Ba có biết chuyện giữa em và Tả Thừa Nghiêu không?”
“Chú Cao không biết. Lúc trước khi ông tìm người điều tra Cửu Châu và gia cảnh của Tả Thừa Nghiêu thì anh là người phụ trách, anh không nói cho chú ấy biết chuyện của hai người.”
Cao Ca nghe vậy thì rất cảm động. “Cảm ơn anh, anh tư.”
Cố Tư Nguyên nhìn Cao Ca rất chân thành. “Đừng nói thế, Tiểu Ca. Bắt đầu từ ngày mẹ em nhân nuôi anh, anh đã thề là sẽ bảo vệ em bằng mọi giá. Năm đó anh không làm tròn trách nhiệm, bây giờ chỉ có thể làm những chuyện nhỏ nhặt cho em.”
“Không, anh tư, em thật lòng cảm ơn anh đã giúp em giấu ba chuyện này. Anh không biết nó quan trọng với em thế nào đâu. Anh đang giúp em giữ chút tôn nghiêm cuối cùng ở trước mặt ba. Cảm ơn anh bao nhiêu năm nay luôn quan tâm chăm sóc em.”
Cố Tư Nguyên khẽ há mồm ra nhưng không nói gì.
Hai người ăn cơm xong, anh đưa Cao Ca về nhà. Trước khi Cao Ca xuống xe, anh căn dặn. “Tiểu Ca, có chuyện gì thì phải tìm anh đấy.”
Cao Ca quay đầu lại cười tươi tắn. “Biết rồi mà, nghe anh nói sao giống như có chuyện khó khăn thì phải tìm cảnh sát quá vậy? Yên tâm đi, em đã trưởng thành rồi, không có chuyện gì rắc rối đâu.”
Cố Tư Nguyên cũng bật cười, nói tạm biệt với cô. Chỉ có điều sau khi Cao Ca đi rồi, anh ngồi trên ghế lái thật lâu mà không khởi động xe, chỉ nhìn theo bóng cô, lòng nhớ tới câu mà mình vẫn chưa nói lúc trưa: “Không có người đàn ông nào lại mong một cô gái chỉ luôn nói cảm ơn với mình.”