- Em xin lỗi. Em không cố ý
- Không sao. Em nói đúng. Anh chưa bao giờ yêu. Dù với John hay bất kì người con trai nào. Anh với họ chỉ có những phút quan hệ thân xác. Cái cảm giác mà anh với John có được, cũng có thể là tình yêu. Nhưng là của hai kẻ đồng tính. Ai mà công nhận. Anh cũng không biết bản thân anh như thế nào?
- Anh đừng nói vậy. Em thật lòng xin lỗi anh đó
- Anh không biết thế nào là yêu. Nhưng anh biết, khi đối mặt với mọi vấn đề, anh chưa bao giờ nhút nhát. Anh muốn em cũng phải như vậy
- Hưng! Em không hề chê bai anh. Em trân trọng anh hơn bất kì người nào trên đời. Anh cũng là người thân duy nhất mà em có.
- Biết vậy sao cứ cãi anh?
- Thì em cãi, anh cũng bỏ qua mà. Hì hì. Huống chi em không sợ gì hết. Em gặp chuyện gì cũng có anh giúp đỡ. Nhất là hồi nãy anh nhận làm bạn trai em_Thiên Di cố trêu chọc người bạn thân để xua tan nỗi buồn cho anh
- Cái cô ngốc này. Nói giỡn thôi. Đừng có mà tưởng thiệt. Dù…
- Dù em có khỏa thân đứng trước mặt anh lượn lờ thì anh cũng không có cảm giác gì với em.
- Này. Còn chọc nữa hả? Nói là còn con gái mà nói chuyện đó không ngại sao?
- Nói với anh chứ với ai đâu mà ngại.
- Đói không?
- Có. Đi siêu thị mua đồ về nấu mì Ý đi nha?
- Anh mua sẵn rồi. Trong tủ lạnh đó. Em ăn món đó hoài không ngán hả?
- Không. Nhất là do anh nấu.
Bỗng họ bắt gặp nhau trong ánh mắt rất kì lạ. Đó là những ngôi sao li ti đang dần phát sáng một thứ ánh sáng nhè nhẹ. Mà chính tôi cũng không hiểu đó là gì. Là tình yêu chăng? Hay chỉ là một ánh mắt bình thường của hai con người vô tình nhìn vào nhau. Di bối rối cắt ngang tia sáng đó.
- Đi nấu mì thôi
- Ừ ừ! Để anh đi nấu
- Em phụ anh.
Họ cùng nhau nấu mì. Và người thanh niên này bỗng có chút né tránh ánh nhìn đó lần nữa. Khi cùng rửa rau, thỉnh thoảng anh liếc nhìn cô rồi lại ngoảnh mặt đi. Khi vô tình cùng chạm tay vào vòi nước, Hưng nhanh chóng rút tay. Nhà bếp khá rộng, có quạt thổi khói và máy điều hòa không khí. Nhưng Khánh Hưng chảy mồ hôi ướt đẫm áo.
- Anh có cần đi tắm trước khi ăn không? Mồ hôi anh chảy ra hết rồi kìa
- Chắc tại trong bếp nóng quá! Em dọn ra bàn giùm anh. Anh đi tắm
- Ăn trong bếp hay ngoài phòng khách?
- Nhà bếp cũng có bàn ăn. Em cứ dọn ra đi. Sẵn lấy chai sâm – panh luôn.
Thiên Di đang loay hoay dọn bàn thì có tiếng chuông cửa. Hưng từ trong nhà tắm bước ra với chiếc khăn tắm lớn màu trắng quấn phía dưới
- Để anh mở cửa cho. Em cứ dọn bàn đi
Không hiểu tình cờ hay cố ý, người khách bất đắt dĩ lại là Quốc Vinh. Hưng mời anh ta vào nhà. Cô gái trẻ xinh đẹp Thiên Di bước ra phòng khách, trên người vẫn đeo tạp dề, vô cùng kinh ngạc khi thấy hai người thanh niên đang ngồi nói chuyện
- Sao … anh mời anh ấy hả Hưng?
- Không. Anh ta chỉ đến giao máy tính thôi. Em ngồi xuống đi.
- Em khỏe chứ Di?_Quốc Vinh lên tiếng hỏi. Anh nhìn chằm chằm Thiên Di, cũng với cách nhìn ân cần đó, đã từng khiến cô nhẹ lòng. Di trấn tỉnh bản thân. Ánh mắt pha chút lạnh lùng và bất cần
- Cô ấy khỏe. Tôi chăm sóc Di kĩ lắm! Không bệnh được đâu.
- Phải. Anh Hưng rất lo lắng cho em. Anh đừng bận tâm làm gì Vinh à!
- Thôi mình mời anh ấy cùng ăn tối với mình luôn nha em!
- Để em vô chuẩn bị
- Ừm! Vậy anh vào trong thay đồ. Anh cứ tự nhiên nha Vinh