Khánh Hưng bị giải ra xe cảnh sát. Di và Phong ôm chầm nhau trong niềm vui và sự cảm động của mọi người xung quanh. Tình yêu của họ thật sự trinh nguyên và tròn vẹn như vốn có. Nó sâu sắc hơn chứ không bị vùi dập bởi khó khăn hay đau khổ.
Tại nhà hàng sang trọng, lấp lánh ánh đèn ở Việt Nam, Thiên Di và Thanh Phong cùng ăn mừng thành tích đạt được trong thời gian qua. Cũng là bữa tiệc riêng của hai người sau khi Di thoát hiểm
- Em rất vui vì chúng ta lại được ở bên nhau
- Anh cũng vậy. Anh nghĩ lúc này sẽ không ai làm phiền mình nữa. Và cũng không còn sự uy hiếp hay khó khăn nào có thể chia cách chúng ta
- Em thấy anh rất ngốc. Không ai đi cứu con tin mà lại hát. Nhưng cũng nhờ đó mà anh tìm thấy em_Di mỉm cười trong hạnh phúc
- Anh thật sự rất lo lắng nếu ngày nào đó phải xa em lần nữa
- Ngốc ạ! Em ở đây. Em tin vào tình cảm của chúng ta.
- Anh sắp quay về Hồng Kông để tham gia bộ phim mới rồi. Em có đi chung với anh không? Thật sự anh không muốn xa em dù một phút giây nào. Cha mẹ em cũng rất nhớ em
- Em cũng chưa biết. Em đã từng nghĩ đến việc mở công ty riêng ở Hồng Kông để gần gũi và chăm sóc cha mẹ. Nhưng hiện tại kinh phí chưa đủ. Giá đất ở Hồng Kông thuộc hàng đắt nhất thế giới
- Anh cũng có khoản tiền tiết kiệm. Em có thể sử dụng nó bất cứ lúc nào
- Không được. Em muốn dựa vào thực lực của mình. Hơn nữa. Em không thể sử dụng tiền của anh
- Đừng nói đến tiền bạc nữa. Anh có cái này muốn đưa cho em
Phong định lấy một chiếc hộp nhỏ trong túi ra, thì điện thoại Thiên Di rung lên. Phong nhét vội chiếc hộp vào túi
- Xin lỗi. Em nghe điện thoại một chút.
Một lát sau, Di quay lại bàn ăn, vẻ mặt mừng rỡ vô cùng
- Anh biết ai vừa gọi không? Là bác làm vườn của em bên Provence. Bác ấy nói năm nay hoa bán rất được. Có người đến muốn mua lại trang trại nhỏ của em để trồng hoa sản xuất mỹ phẩm. Vậy là em có đủ kinh phí để lập công ty mới ở Hồng Kông rồi. Em cũng sẽ được sống với cha mẹ em
- Chúc mừng em!_Phong nói. Gương mặt vừa vui vừa có chút thất vọng._Vậy em sẽ sang Pháp sao?
- Đúng vậy. Chắc em sẽ sang đó một thời gian ngắn.
- Không đi không được sao?
- Em phải qua đó xem tình hình thế nào. Em còn ngôi nhà nhỏ ở Valreas. Em đi không lâu đâu. Mà hồi nãy anh định đưa gì cho em?
- Không có gì.
- Uhm! Hai ngày nữa em sẽ đi chung với anh đến Hồng Kông. Em muốn thăm cha mẹ em, bà nội anh và bác trai rồi mới sang Pháp. Mấy hôm trước họ gọi cho em suốt