Yêu! Không Thể Rời Xa


Di vô cùng mừng rỡ với những dự định của bản thân. Cô không hề hay biết bên trong chiếc hộp nhỏ Phong muốn tặng cô là một chiếc nhẫn. Anh nghĩ thầm sẽ cầu hôn cô tại nhà hàng này. Nhưng kế hoạch của anh bị thất bại. Họ bay đến Hồng Kông. Thiên Di nghỉ chân ở nhà Phong, nơi mà không một phóng viên nào biết. Cô đến dinh thự Trác gia dùng cơm. Cô giúp cha của Phong tưới mấy chậu cây trong sân vườn phía sau nhà. Thanh Phong đứng bên trong nhà nhìn ra, luôn miệng cười
- Hai đứa sao rồi? Khi nào kết hôn để bà có cháu bế?
- Cháu chưa có cơ hội cầu hôn với Helen nữa. Cô ấy bận rộn suốt cả ngày
- Thằng cháu của tôi tệ quá đi! Ở gần con bé gần cả năm trời mà vẫn không đeo vào tay nó được chiếc nhẫn. Cháu mà không mau mau làm thì con bé bay mất đó
- Bà không biết đâu. Cứ mỗi lần cháu định lấy nhẫn ra thì cô ấy lại bận việc.
- Ta tức quá đi! Cháu đóng bao nhiêu bộ phim mà không lấy được kinh nghiệm nào từ nó hết.
- Helen không giống mấy cô gái khác đâu bà.
- Tối nay bà sẽ giúp cháu. Hai đứa cứ ở lại đây
Phong cảm thấy khó hiểu về những lời nói của bà nội. Chiều hôm đó, cả dinh thự như không có một bóng người. Bà nội Phong dẫn Di lên phòng, bảo cô thay chiếc váy đẹp nhất. Bà lấy một mảnh vải che kín mắt của Di. Rồi dẫn cô ra sân sau. Tiếng nhạc nhẹ cất lên du dương. Chiếc khăn che mắt được tháo bỏ. Di vô cùng ngạc nhiên. Trước mắt cô là một bàn ăn nhỏ màu trắng với nến, rượu vang và bánh. Phong đứng bên chiếc bàn, tiến về phía Di, mời cô nhảy một điệu nhảy. Họ chìm trong âm sắc của sự lãng mạn. Bà của Phong rón rén bước vào nhà. Để lại khoảng sân rộng chỉ có hai con người đang yêu nhau say đắm. Phong khụy gối trước Thiên Di. Anh mở chiếc hộp nhỏ màu đỏ. Anh lấy chiếc nhẫn xinh xắn đính đá lấp lánh rồi cầm tay Di. “Hãy làm vợ anh!”. Thiên Di vô cùng xúc động trong niềm hạnh phúc. Cô khẽ gật đầu. Thanh Phong mừng rỡ đeo chiếc nhẫn vào tay người đẹp. Họ ôm chầm lấy nhau trong niềm vui khó tả. Ông Trác và bà của Phong từ trong nhà nhìn ra cũng vui thay cho đôi tình nhân. Phong nắm tay Di, đưa cô về phòng. Họ ngồi trên giường nhìn nhau say đắm. Họ trao cho nhau nụ hôn say đắm. Họ ngã người trên chiếc rộng trải đầy cánh hoa hồng trắng. Khi Thanh Phong định cởi áo cho cô thì Di nắm chặt tay anh, ngăn lại
- Em muốn giữ điều đó cho đêm tân hôn của mình có được không?
Thanh Phong nhìn cô trìu mến. Anh hôn lên trán cô thể hiện sự tôn trọng trước người con gái đáng quý này. Phong rời khỏi phòng với một nụ cười hạnh phúc. Vì anh đã cầu hôn với một cô gái hoàn hảo và trong trắng. Dù thời đại tân tiến như thế nào. Nhưng đáng quý làm sao khi cô vẫn giữ lại cuộc đời mình để trao cho anh trong đêm tân hôn ngàn vàng.
Thiên Di bay sang Pháp. Thanh Phong ở lại Hồng Kông thực hiện bộ phim mới. Hai người không quên nhắn tin và gọi điện cho nhau. Kể cho nhau nghe về công việc của mình. Đêm nào, họ cũng nói chuyện với nhau qua internet.
- Công việc của anh ổn chứ?
- Vẫn tiến triển bình thường. Sắp đến là những cảnh quay cuối rồi
- Bà nội và ba anh vẫn ổn chứ? Còn cha mẹ em thì sao?
- Ngày nào họ cũng gọi hỏi anh khi nào em về. Bà nội cứ than hoài. Bà bắt anh đi mua sắm với bà nhưng lại chê anh không có thẩm mĩ. Ba anh muốn cha mẹ em sang dinh thự của họ Trác. Nhưng họ không chịu
- Em biết cha mẹ em mà. Hai người họ tiếc quán mì gắn bó với họ mấy chục năm.
- Chỉ mong hai bác thấy vui. Duy bà nội cứ la anh hoài
- Hihi. Bà lớn tuổi rồi. Anh phải dụ ngọt bà chứ?
- Anh thấy ngộ lắm nha! Anh là cháu trai của bà. Nhưng bà cứ chê anh rồi khen em
- Thì tại em giỏi và xinh đẹp
- Phải phải. Em là tuyệt nhất. Ngay cả người khó tính như cha anh cũng hết lời khen em
- Anh đang ganh tị đó hả?
- Phải. Cho nên em mau về để họ đừng nói anh nữa
- Em không bán vườn hoa của mình nữa. Em sử dụng nhà của mình để mở tiệm hoa.
- Vậy em không về nữa sao?
- Nếu em nói là đúng vậy thì sao?
- Thiên Di. Em đi hai tháng rồi đó. Sao em vẫn chưa chịu về?
- Bây giờ là đầu tháng tám. Đang diễn ra lễ lội diễu hành hoa oải hương ở Valreas. Lễ hội Oải hương sắp diễn ra tại Sault vào ngày 15/8 có âm nhạc, đặc sản, kem oải hương của vùng Provence. Một cánh đồng oải hương nằm ở trung tâm nơi diễn ra lễ hội và khách du lịch có cơ hội tự tay thu hoạch loài hoa mê hoặc này. Em chưa muốn về Hồng Kông.
- Anh không hứng thú với mấy lễ hội hoa đó.
- Nhưng ở đây vui lắm!
- Vậy còn đám cưới của tụi mình?
- Anh nôn nóng làm gì? Em đeo nhẫn cầu hôn của anh rồi thì chạy đi đâu được chứ?
- Nhưng anh nhớ em nhiều lắm!
- Ngày nào cũng nhắn tin, gọi điện mà.
- Nhưng có nhìn thấy em đâu
- Thì giờ đang gọi bằng yahoo, bộ anh không thấy em sao?
- Thấy qua màn hình chứ có gặp được em đâu
- Đùa với anh đó. Hai tuần nữa là em bay về Hồng Kông rồi. Em sẽ thu xếp để bán mọi thứ lại cho người quen
- Thật không?
- Thật. Khi nào về em sẽ gọi anh ra đón. Anh ngủ sớm đi. Em phải ra vườn
- Nhớ thoa kem đó. Anh nghe nói bên đó nắng lắm!
- Anh yên tâm. Em vẫn trắng đẹp như ngày nào. Hihi. Vậy nha! Yêu anh!
- Anh cũng yêu em lắm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui