“Vì anh luôn phải uống thuốc kháng ung thư, đứa bé này có sống được không, tôi cũng không biết!” Tôi nhìn anh ấy chằm chằm, muốn xem phản ứng của anh ấy thế nào, xem lần này anh ấy có nói thật không.
Ba chữ “kháng ung thư” khiến Trang Dật Dương đột nhiên trở nên không thoải mái, “Chuyện đó, tôi không có ý lừa dối em.
Thực ra tôi chỉ làm tiểu phẫu lấy sỏi trong gan, thuốc đó là ông nội bắt tôi để đó cho bọn họ nhìn thấy!”
“Lúc đầu không nói thật thì có thể tha thứ, nhưng anh một mực đến tận bây giờ mới nói thật, anh có nhớ tôi đã hỏi anh nhiều lần qua điện thoại không, anh đều đánh trống lảng.
Trang Dật Dương, có phải anh không hề coi tôi là bạn gái anh, vợ tương lai của anh không? Tôi biết anh sẽ lại nói sợ hôn nhân, không muốn kết hôn!” Tôi nhất định phải cho con tôi một danh phận, nếu ở điểm này anh ấy cũng không chiến đấu vì nó, làm sao tôi có thể tin anh ấy sẽ tốt với con.
Vừa nhắc tới chuyện kết hôn, sắc mặt Trang Dật Dương liền thay đổi, “Chuyện quan trọng nhất bây giờ của em là dưỡng thai, chuyện kết hôn, tôi tạm thời không thể quyết định!”
Tôi biết anh ấy chỉ có đáp án này, không muốn kết hôn, nhưng lại đùn đẩy cho ông Trang.
“Trang Dật Dương, anh đúng là một kẻ hèn nhát, anh đi đi! Tôi không muốn con tôi trở thành con riêng, trở thành con hoang trong miệng người khác, tôi dám mang thai thì cũng dám nuôi sống nó! Hơn nữa, sẽ luôn có người muốn cưới tôi, không phải tôi không thể sống thiếu anh!” Anh ấy đến một lời tranh cãi cũng không nói, hai chúng tôi bước đến nước này, anh ấy vấn không muốn.
Có thể kết hôn với Châu Tư Dĩnh, nhưng lại không muốn kết hôn với tôi.
Tôi chính là kém ở gia thế, tôi không thể giúp gì được để anh ấy hoàn thành nguyện vọng, không có gì hơn được điều này.
Tiền, thực sự quan trọng như vậy sao? Cổ phần thực sự có thể khiến anh ấy bán cả cuộc hôn nhân sao? Rốt cuộc tôi đang yêu một người đàn ông kiểu gì vậy?
“Tôi không nói là không muốn cưới em, chỉ là bây giờ chưa phải lúc! Nếu mất đi sự ủng hộ của ông nội, trong tay tôi chỉ có 10% cổ phần, sao tôi có thể hoàn thành được di nguyện của mẹ mình!” Trang Dật Dương an ủi tôi, nhưng lý do thoái thác như thế này đã không thể khiến tôi có thể yên tâm đứng ở hậu phương nữa rồi.
Tôi có thể đợi, nhưng con tôi không đợi được!
“Di nguyện, di nguyện, tôi không tin nếu mẹ anh còn sống, bà ấy sẽ để anh lựa chọn như vậy.
Anh hoàn toàn có thể thành lập một công ty, cố gắng phát triển rồi mua lại Trang Thị.
Đó mới là cách trả thù tốt nhất, biến mọi thứ mà Trang Vân Đào quan tâm đều trở thành của anh.
Tôi không quan tâm anh sẽ trở thành người như thế nào, tôi chỉ quan tâm con tôi có thể có bố, có thể quang minh chính đại gọi anh là bố trước mặt tất cả mọi người!” Tôi vội hít một hơi thật sâu, không dám kích động, tôi không nố làm ảnh hưởng đến con.
Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Trong lòng tôi bây giờ, con tôi được đặt ở vị trí cao nhất, tiếp theo là mẹ tôi, thứ ba mới là Trang Dật Dương.
“Em lại bắt đầu nói lung tung rồi, nó đương nhiên có thể gọi tôi là bố một cách quang minh chính đại, tôi chính là bố của nó.
Thế này nhé, đợi em sinh con ra, chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn trước, nhưng cần phải kín đáo, được không?” Trang Dật Dương vuốt nhẹ lưng tôi, để tôi từ từ bình tĩnh lại.
“Vậy tôi không muốn sống ở Dương Thành, nếu không trong mắt mọi người, tôi vẫn là kẻ thứ ba, con tôi vẫn là con riêng!” Như vậy ít nhất anh ấy có thể làm được, chứ không phải lại từ chối tôi, từ chối tương lai của con tôi.
“Được rồi, được rồi, mọi thứ đều làm theo lời em nói.
Nhưng việc về Dương Thành dưỡng thai, chúng ta phải nghe lời ông nội.
Ở đây vẫn quá là nguy hiểm, không có ai chăm sóc em, bệnh viện cũng không được.
Ở Dương Thành, bệnh viện tốt nhất, bác sĩ giỏi nhất đều phục vụ em! Dù cho là vì con, em cũng nên trở về, đúng không?” Trang Dật Dương khuyên nhủ nhiều lần, tôi đồng ý cùng anh ấy trở về Dương Thành.