Yêu Không Thể Yêu


Trang Dật Dương lại đâm thêm một dao, cảnh tượng lúc đó rất lúng túng.
“Ăn một bữa cơm bình thường không được sao? Nhất định cứ phải giày vò những điều này, làm cái gì thế?”
Trang Dật Thần quảng đũa, đối đầu với Trang Dật Dương.
“Là cháu không tốt, cháu không nên đến đây, ông Trang, hay là cháu đi đây!”
Tôi lau nước mắt, giả bộ, ai là không thể chứ?
Ở đây, tôi vốn dĩ là kẻ yếu nhất, nhưng có đứa bé trong bụng, tôi có thể khiêu khích bất cứ ai, ông Trang cũng sẽ chống lưng cho tôi.
“Tiểu Lâm, cháu cứ ngồi yên đó.
Đừng tức giận, nếu không chắt nội của ta sẽ không thoải mái.

Con trai, quản lý tốt con trai và người phụ nữ của mình đi.


Nếu không muốn ở cái nhà này nữa, có thể đi bất cứ lúc nào! Nếu không phải tuân thủ quy tắc cho ta.

Trân Lệ Nhã, ở cái nhà này cô muốn gào gì khóc gì cũng phải có lý, nếu cô không muốn quản lý chuyện gia đình, vậy thì đơn giản, nộp hết các tài khoản ra đây, ta lập tức thay người!” Lời của ông Trang rất nặng nề, đến mức Trang Vân Đào không thể ngồi tiếp được nữa.
Đây mới là buổi tối đầu tiên tôi trở về, đã đặc sắc đến vậy rồi, thật mong đợi cuộc sống về sau.

Cho nên bọn họ không thể dọn đi, nếu không cuộc sống của tôi sẽ rất nhàm chán.
Ông Trang đã ra mặt vì Trang Dật Dương cũng tốt, vì đứa bé trong bụng tôi cũng tốt.

Ít nhất cục diện như vậy là điều mà tôi muốn, ông ta vì muốn tôi yên tâm ở lại, những gì nói ra tối này đều khiến cho tôi thỏa mấn.
“Bố, bố bớt giận, là chúng con không tốt! Tiểu Lâm đến là chuyện mừng của nhà họ Trang chúng ta, đây là cháu trai trưởng của con, con cũng vô cùng xem trọng nó!” Trang Vân Đào nói như vậy là để thuận theo ý ông nội, hoàn toàn từ bỏ đứa bé trong bụng Châu Tư Dĩnh kia.

Tôi ngược lại hy vọng rằng Châu Tư Dĩnh mau chóng cưới Trang Dật Thần, như vậy không phải càng tốt sao?
“Con hiểu được đạo lý này là tốt!
Tiểu Lâm, đừng sợ, ở cái nhà này, chỉ cần ông còn sống một ngày thì sẽ làm chỗ dựa cho cháu!” Ông Trang mỉm cười bảo tôi mau ăn đi, hoàn toàn khác so với biều cảm đối với bọn họ.
“Cảm ơn ông nội, cháu sẽ dưỡng thai thật tốt, ông yên tâm! Lần này nếu muốn lấy nước ối kiểm tra DNA, ông hãy nói với cháu trước một tiếng!” Tôi vẫn chưa quên chuyện Trân Lệ Nhã ép buộc tôi đi làm xét nghiệm DNA hết lân này đến lần khác, những thứ đó chắc chắn ảnh hưởng không nhỏ đến Tiểu Thiên.
Tôi nói đến chuyện rút nước ối xét nghiệm DNA, ông Trang lắc đầu: “Tiểu Lâm, ông tin cháu, ông cũng tin Trang Dật Dương.

Đứa bé cháu mang thai chính là con cháu của nhà họ Trang chúng ta, sẽ không có ai gây bất lợi cho con trai cháu nữa đâu!”
“Em không cần phải nghĩ ngợi quá nhiều, có ông nội, có tôi, không ai có thể bắt nạt eml” Trang Dật Dương lại múc thêm cho tôi một bát tổ yến, trên cái bàn này, có lẽ ngoại trừ tôi ra, không có ai ăn no nổi.
“Bố, ai có thể hại cô ấy chứ, cũng không thể vì cô ấy mang cái thai này mà tất cả chúng ta đều phải sống không được yên ổn! Con thấy bây giờ bố đang thiên vị, chị dâu con không phải người như vậy, lần trước là vì Tiểu Lâm còn chưa li hôn, đó cũng chỉ là muốn tốt cho nhà họ Trang chúng ta!” Trang Giai Kỳ thanh cao ăn xong, liếc mắt nhìn sang bắt tổ yến của tôi.
Là cô hai của nhà họ Trang, bà ta vô cùng kiêu ngạo, những gì trước kia cũng đều là bà ta khinh bỉ xen vào.

Nhưng tôi rõ ràng có thể cảm nhận được bà ta không thích tôi, hơn nữa còn căm thù.
Lần đầu tiên tôi đến nhà họ Trang, bà ta đã cho tôi cảm giác như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận