“Không được trách em, bảo bối đang đạp eml” Thực ra tôi đã nói dối, anh mà biết bảo bối của tôi cử động thật, tôi vô cùng ngạc nhiên lôi tay tay của Trang Dật Dương áp lên trên bụng.
Trước đây Tiểu Thiên động đậy rất sớm, nhưng đứa bé này lại rất muộn, hơn nữa số lần cũng rất ít.
Mỗi lân đều có thể làm tôi rất phấn khích, ít nhất cũng chứng minh rằng nó đang cố gắng lớn lên.
Trang Dật Dương áp mặt vào, đợi 10 phút đều không thấy có lần sau, không khỏi thất vọng, nhưng rất nhanh sau đó lại điều chỉnh về tâm thái vui vẻ.
Nhưng anh ấy vừa bỏ ra, đứa bé lại bắt đầu cử động, tôi vốn rất vui, nhưng lập tức không cười nổi nữa, vì thai nhi cử động quá nhiều, rất không bình thường.
Tôi vội vàng cùng Trang Dật Dương đến bệnh viện kiểm tra, chốc lát liền xuất hiện tình trạng báo động, bác sĩ nói với tôi, cổ tử cung đang mềm ra, phải thắt cổ tử cung, nếu không đứa bé sắp ra ngoài rồi.
Tiểu Thiên cũng như vậy, tôi và Trang Dật Dương lập tức đồng ý, bây giờ cũng là 26 tuần rồi, không thể để nó lặp lại số phận giống anh trai nó được.
May là siêu âm cho thấy đứa bé vẫn không sao, ngoài bệnh bại não, những mặt khác đều không có vấn đề gì.
Tôi nằm trên giường, không dám cử động, lần này tôi phát hiện kịp thời, chạy chữa tức thời, trước mắt vô cùng thuận lợi.
Bác sĩ bảo quan sát thêm 3 ngày là có thể xuất viện, nhưng tôi không dám đi, tôi cùng Trang Dật Dương thương lượng một chút, toàn bộ giai đoạn sau đều năm tại bệnh viện, cho đến khi đứa bé được sinh ra.
Trang Dật Dương không thiếu tiền, chỉ cần tốt cho đứa bé, anh ấy sẽ đồng ý hết.
Tránh việc tôi quá cô đơn, anh ấy đi đón mẹ tôi tới, đồng thời nghe mẹ tôi dạy dỗ một tiếng đồng hồ, tôi biết, điêu mẹ tôi quan tâm nhất chính là chuyện hôn nhân của chúng tôi.
Đồng thời còn có vấn đề của đứa bé này nữa, đều sắp trở thành tâm bệnh lớn nhất trong lòng mẹ tôi.
“Trang Dật Dương, cậu tốt nhất nên nhớ, con gái tôi vì cậu mà đổ máu, chịu tổn thương, nếu sau này cậu dám làm gì có lỗi với nó, tôi có liều mạng cũng sẽ không để cho cậu được yên!” Mẹ tôi giúp tôi lau nước mắt ở khóe mắt, nước mắt của bà ấy cũng không kìm lại được.
Những người chưa từng năm trên giường giữ thai, e là không thể hiểu được những đau đớn và khó chịu trên cơ thể tôi lúc này.
Càng khó khăn, tôi càng hối hận những năm qua đã khiến bố mẹ tôi phải đau lòng.
“Bác gái, cháu sẽ luôn tốt với cô ấy, sẽ không rời xa hai mẹ con cô ấy!”
Trang Dật Dương lúc này, bất kể mẹ tôi nói gì cũng không tức giận, còn nhất định phải tiếp lời.
Những ngày dưỡng thai trong bệnh viện, có thể nói là thời gian chịu nhiều giày vò nhất trong cuộc đời tôi, dù cho có được sự cổ vũ của đứa bé trong bụng, nhưng 24 tiếng đồng hồ đều không được xuống giường!
Mỗi lần mẹ tôi nhìn thấy tôi khó chịu, lúc đầu còn mắng tôi vài câu, bây giờ chỉ còn lại sự đau xót, tôi là con gái bà ấy mà.
Trang Dật Dương rất bận, bận đến mức mỗi ngày chỉ có thể đến ngồi một tiếng.
Ở bệnh viện đều là mẹ tôi và Tiểu Tú chăm sóc tôi, nhà họ Trang không một ai đến, mẹ tôi có chút tức giận, cảm thấy tôi không được tôn trọng.
Thái độ lúc đầu của ông Trang cũng là vì tôi mang thai một bé trai khỏe mạnh, bây giờ đứa bé đã được xác nhận mắc bệnh bại não, ông ta đương nhiên sẽ không thèm quan tâm chút nào đến đứa bé này.
Nếu đứa bé này không còn, ông ta sẽ nghĩ răng đó là ý trời, đến ông trời cũng không muốn để con tôi sống.
Vì vậy tôi hoàn toàn tuân theo lời dặn dò của bác sĩ, tuyệt đối không để cho mình có chút chủ quan nào, đứa bé chính là mọi thứ của tôi.