Đào Hiểu Quân lợi hại đến đâu thì cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ, sống dựa vào đàn ông để duy trì những gì cô ta đang có.
Trang Dật Dương nhìn vào những thỏa thuận trong quá khứ, đương nhiên sẽ không làm khó cô ta.
Nếu cô ta có lòng dạ khác, vậy thì kết cục sẽ khó nói.
Tôi dưỡng thai đến tuần thứ 30, bác sĩ bảo tôi có thể hoạt động phù hợp, cũng có thể về nhà nghỉ ngơi.
Nằm trên giường 1 tháng, toàn thân tôi đều đau nhức, vượt qua được thời kỳ khó khăn nhất, tôi cũng an lòng.
Trang Dật Dương đón tôi về nhà, căn biệt thự này đã là nhà của chúng tôi, cho dù chúng tôi vẫn chưa đăng ký kết hôn, chúng tôi đều đã coi nhau như phần quan trọng nhất của cuộc đời rồi.
Tôi sờ râu của anh ấy, bận đến mức không có thời gian cạo râu, nhưng lại đặc biệt đẹp trai.
“Thời gian này em vất vả rồi, đợi đến khi em ở cữ, anh nhất định ra dành ra thời gian 10 ngày, chỉ ở nhà với em và bảo bối.
Tên con anh cũng đã nghĩ rồi, Trang Ân Hữu, thế nào?” Trang Dật Dương gây đi trông thấy, công việc bận rộn như vậy nhưng vẫn không quên đặt tên cho con.
Trang Ân Hữu, cảm ơn trời xanh đã phù hộ, được, đương nhiên là rất hay!
“Trang Ân Hữu con nghe thấy chưa?
Đây là tên mà bố đặt cho con đấy, mẹ đặt cho con một biệt hiệu, Quả Quả!”
Tôi không dám sờ bụng, chỉ có thể cố gắng lại gần.
Trang Dật Dương cũng xúm vào, gọi Quả Quả, tay cũng không dám chạm vào, dáng vẻ trông rất ngốc nghếch.
Chúng tôi ở đây vô cùng ấm áp, nhà họ Trang lại long trời lở đất, vì Đào Hiểu Quân bị Trần Lệ Nhã đẩy một cái, bụng bị đập vào chậu hoa, chảy máu tại chỗ, đưa đi bệnh viện, đứa bé đã không còn cử động nữa.
Đứa bé 6 tháng tuổi, chỉ có thể phá thai, là một bé trai.
Trang Vân Đào không quan tâm đến sự phản đối của mọi người, khăng khăng muốn li hôn với Trần Lệ Nhã.
Một cuộc li hôn khi đã nhiều tuổi, ông Trang ngại mất mặt nhưng lại không ngăn cản được, Trân Lệ Nhã đương nhiên không chịu li hôn.
Dù có li hôn cũng muốn có được một nửa tài sản của Trang Vân Đào.
Nhưng bà ta quên răng, năm đó để được gả vào nhà họ Trang, chấp nhận công chứng tài sản trước hôn nhân do ông Trang để xuất, vì vậy lần li hôn này, Trần Lệ Nhã chỉ có thể lấy được về tay 50 triệu.
So với mấy tỷ của nhà họ Trang, bà ta chỉ được 50 triệu, đổi lại là ai cũng không thấy vui vẻ.
Cuộc đại chiến vợ chồng này, không ai nghĩ đến, Trang Dật Thần vẫn còn đang bị tạm giam, mọi chuyện cứ như vậy bị kéo xuống.
Về phía Trang Dật Thần, cậu ta cứ khăng khăng mình là kẻ chủ mưu, chúng tôi chỉ có thể đợi đến phiên tòa.
Virus trên cổ tôi là do Châu Tư Dĩnh tận †ay tiêm vào, nhưng tôi không có nhân chứng.
Cho dù lúc đó tôi bị kim tiêm một phát, không có nghĩa cây kim đó chứa virus.
Cứ như thế, không chừng đến cuối Châu Tư Dĩnh còn có thể vô tội và được phóng thích, còn Trang Dật Thần nhất định phải ngồi tù mấy năm.
Kết quả như thế này tôi hoàn toàn không thể chấp nhận, nhưng luật sư nói, nhiều nhất chỉ có thể giúp tôi đòi được bồi thường hành chính.
Tôi cần tiên để làm gì, thứ tôi cần là Châu Tư Dĩnh phải trả giá đắt, nếu cô ta muốn thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật, vậy đừng mơ có thể trốn thoát khỏi sự trừng phạt của xã hội, việc cô ta và Trang Dật Thần kết hôn sẽ được báo cáo thẳng ra ngoài.