“Đương nhiên là có thể, chỉ cần sức khỏe của cô cho phép!” Y tá bắt đầu giúp đỡ tôi, vừa giới thiệu tình hình của em bé.
34 tuần tuổi lúc được lấy ra là hơn hai cân rưỡi, 3 ngày gần đây gầy đi còn hai cân mốt, có điều đây đều thuộc phạm vi bình thường của trẻ sơ sinh, bây giờ em bé không cần dùng máy thở nữa nhưng phần phổi vẫn còn bị nhiễm bệnh, trước mắt vần đang dùng thuốc.
Về phần bệnh bại não, họ không có cách nào tốt hơn, chỉ có thể tạm thời không xử lý.
Ôm Quả Quả trong lòng, mặc dù nhỏ nhưng vẫn lớn hơn Tiểu Thiên lúc đó rất nhiều.
Con bé nhanh chóng học được cách bú sữa mẹ, đây chính là bản năng của con người, đối với tôi, đây là một trải nghiệm vô cùng mới lạ.
Đây là cảm giác được làm mẹ sao?
Mặc dù ngồi trên xe lăn, thân thể rất rã rời nhưng lại không thể khống chế nổi sự nồng nhiệt của tôi.
“Quả Quả, Quả Quả!” Tôi gọi con gái mình từng tiếng từng tiếng, cảm giác hạnh phúc tự nhiên dâng trào, may là tôi chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ nó, dù cho cả thế giới đều phản đối, tôi cũng phải để nó sống tốt, đối với tôi, không có gì qua trọng hơn việc con bé được sống.
Vì Quả Quả vừa uống xong sữa bột nên mới bú mấy miếng đã ngủ rồi, sữa mẹ ít, bú rất tốn sức, cái bụng nhỏ cũng đã no rồi.
Con của tôi, đúng là càng nhìn càng thấy đáng yêu!
Tôi ôm con không chịu buông tay, nhưng nó còn nhỏ quá, không lâu sau đó y tá phải truyên nước cho nó.
Chúng tôi phải đi rồi, nếu không sẽ ảnh hưởng đến con bé.
Tôi lưu luyến không rời chào tạm biệt con bé, mặc dù nó nghe không hiểu gì.
Nhưng trong lòng tôi, nó hiểu hết, nó nhất định biết mẹ đến thăm nó.
“Đợi đến khi em ra viện, Quả Quả chắc có lẽ cùng được ra viện, mấy hôm nay nếu em bị căng sữa thì có thể đến cho con bú, hoặc là mang sữa đến.
Quả Quả sớm bú được sữa mẹ cũng tốt cho cả em và con!” Trang Dật Dương thấy tôi trầm ngâm trên đường đi, lại bắt đầu tìm chuyện liên quan đến con bé.
Lần làm bố này, anh ấy đã làm rất đầy đủ, nhưng càng như vậy, tôi càng buồn thay cho Tiểu Thiên.
“Được!” Tôi đột nhiên không thể học được cách ở một mình với Trang Dật Dương, vì trước giờ tôi chưa từng hiểu anh ấy, suy nghĩ của anh ấy, nỗi lòng của anh ấy, dường như đều không liên quan đến tôi.
Tình yêu mà tôi tưởng, chẳng qua chỉ là một trò đùa, toàn bộ đều là sự đền bù cho lỗi lầm của anh ấy mà thôi.
Giống như bây giờ, anh ấy dường như chuyện gì cũng đều nghĩ cho tôi và con, nhưng lại khiến tôi không cảm nhận được một chút nào ấm áp.
Giữa chúng tôi đã nói hết ra toàn bộ chuyện của Tiểu Thiên, anh ấy vẫn còn có thể tự nhiên như vậy.
Tôi mất ngủ, đột nhiên rơi vào ngõ cụt không thể thoát ra, thậm chí tôi còn sợ Trang Dật Dương ở bên, tôi ăn uống trong tuyệt vọng mà sữa càng không đủ.
Tôi sinh ra một sự nghi ngờ nghiêm trọng đối với bản thân mình, có phải tôi không làm một người mẹ tốt?
Hết lần này đến lần khác không bảo vệ được con mình, bây giờ đến việt đơn giản là cho con bú cũng không làm được, là tôi có lỗi với con tôi.
Cân nặng của tôi giảm xuống mức thấp nhất trong cuộc đời, 37kg, cả người như một bộ xương di động.
Chẳng qua mới có 1 tuần, tóc tôi cũng rụng rất nhiều.
Tôi ở trong gương, đáng sợ như một bộ xương, tôi cũng không dám nhìn bản thân thêm nữa.
Mẹ tôi lau nước mắt mấy lần, sữa đã hết hoàn toàn rồi, tôi tìm đến y tá, tìm đến bác sĩ, tìm đến chuyên gia kích sữa, câu trả lời đều là sức khỏe của tôi quá yếu, không thể tiết sữa được.
Trừ khi tôi có thể ăn cho mập lên trong một thời gian ngắn, đồng thời không ngừng dùng máy hút sữa, còn có một tia khả năng.