Tôi không muốn để ý đến anh ấy, thêm nữa vì quá nên nên tôi nhanh chóng thiếp đi.
Lần này ngủ không bị bàng hoàng nữa, ngủ rất an lòng.
Liêu Phàm khiến tôi hiểu được, dù tôi không thể cho con bú, tôi vẫn có thể là một người mẹ có ích.
Chủ yếu nhất bây giờ là tôi phải mau khỏe lại, ngủ cũng có thể giúp tôi hồi phục tốt.
Tôi không tin bản mặt này của Trang Dật Dương, vẫn còn có thể biểu hiện ra tình cảm như vậy, đơn giản chính là áy này, bày ra cho tự anh ấy xem đi!
Cứ không rời không buông như vậy, e rằng anh ấy là người cảm động nhất!
Dù có thế nào, thế giới của tôi và con đều đã xuất hiện bước ngoặt, tâm trạng tốt, bữa tối không ngờ tôi có thể ăn được 1/3 bát cơm mà không nôn.
Điều này đối với tôi chính là một bước tiến vô cùng lớn.
Trước khi đi ngủ, tôi lại uống nửa bát canh, cũng không nôn, khiến mẹ tôi cảm động sắp khóc đến nơi rồi.
Trang Dật Dương tiếp tục gọi điện cho mấy nhà hàng, ngày mai tiếp tục đưa đồ ăn đến.
Tôi cũng an tâm, càng thêm tin Liêu Phàm nói đúng, tôi đang bắt đầu dần hồi phục, bác sĩ cũng nói tôi hồi phục rất nhanh, đúng là một kỳ tích, nhưng kỳ tích như thế này vẫn còn đang tiếp tục xảy ra.
Tôi vốn dĩ cùng không định tiết sữa nữa, tôi đã thử không từ bỏ việc dùng máy hút sữa mỗi ngày.
Không ngờ 3 ngày sau, hút ra được 10ml, mặc dù rất ít rất ít, nhưng có nghĩa tôi vẫn còn hy vọng.
Đây là điều khiến tôi cảm động nhất, tôi có thể tiếp tục hút sữa, tôi không phải một người mẹ vô dụng, tôi có thể làm một người mẹ vĩ đại.
Chỗ đứa bé cũng truyền đến tin tốt, sau 3 ngày nữa con bé cũng có thể ra viện rồi.
Bây giờ vấn đề viêm phổi đã hoàn toàn ổn rồi, cân nặng cũng đã tăng lên hai cân rưỡi.
Khi cân nặng của tôi tăng từ 37kg lên 43kg, cuối cùng cũng có thể cho Quả Quả bú rồi.
Cái tên Trang Ân Hữu này, chúng tôi thương lượng một chút, lấy làm tên chính của Quả Quả, luôn tưởng là một bé trai, không ngờ lại sinh ra một bé gái đáng yêu.
Khi ra viện, tôi trang điểm thật xinh đẹp, mặc dù không thể bế Quả Quả đi nhưng có thể ngồi xe lăn bế con bé.
Đội một chiếc mũ nhỏ, chúng tôi là công chúa nhỏ dễ thương.
Hai mẹ con tôi nằm viện tổng cộng 18 ngày, khoảnh khắc về đến nhà, cảm thấy hoàn toàn thoải mái.
Nằm trên chiếc giường lớn, tôi không nhịn được lăn lộn 2 vòng, toàn bộ đều là hương vị của ánh mặt trời, xem ra Trang Dật Dương đã sai người làm.
Trong nhà mời về hai bảo mẫu, cộng thêm một y tá.
Nói cách khác, tôi chỉ cần cho con bú, sau đó chơi cùng con bé là được.
Mẹ tôi đến ở cùng tôi 2 ngày rồi về, theo như bà nói, ở đây bà không có đất dùng võ, bà dường như không có trò tiêu khiển nào khác ngoài việc cãi nhau với bảo mẫu về cách chăm em bé.
Ở cùng tôi trong bệnh viện nhiều ngày như thế, tôi sớm đã bảo bà ấy về, nhưng bà ấy nói muốn ở cạnh tôi.
Thời gian này bà ấy cũng đã kiệt sức, chủ yếu là thương tôi và con.
“Tĩnh Văn, cái này là quà tặng mẹ eml” Trang Dật Dương con người này _ thật thú vị, mẹ tôi vừa đi, anh ấy liền vào tặng quà.
Dù quà có tốt đến đâu tôi cũng cảm thấy có chút không vui, “Bà ấy về rồi!”
Hộp nhỏ như vậy, lẽ nào là trang sức? Mẹ tôi vốn không hề thích đeo, không có ý nghĩa gì hết.
“Đây là nhà mà anh chuẩn bị cho bà ấy, mới nhận được từ một tuần trước, anh bảo thư ký qua đó sắp xếp rồi.
Không ngờ bác gái lại về sớm như vậy!”
Trang Dật Dương thấy tôi có vẻ không vui, liền nghiêm túc giải thích.