Nhìn thấy tôi pha cà phê cho, anh ấy còn cười với tôi, chắc không ngờ tôi lại có thể chủ động pha cà phê cho anh ấy nên đã vui vẻ uống.
Tôi bế con đi, gật đầu ra hiệu cho Châu Tư Dĩnh đang ngồi chờ phía đối diện, sau đó cô ta gửi cho tôi một đoạn ghi âm từ điện thoại, tổng hợp lại chính là hội thoại giữa Châu Tư Dĩnh và Trang Dật Thần.
Không biết Châu Tư Dĩnh làm sao để dụ Trang Dật Thần nói ra những lời này.
Đoạn trò chuyện này chỉ cần đưa cho tòa án thì có thể định tội Trang Dật Thần.
Cho nên mới nói, người đàn bà độc ác nhất phải là Châu Tư Dĩnh, đây chắc là cô ra sợ Trang Dật Thần đổi ý nên đã chuẩn bị! Không ngờ bây giờ lại giao dịch với tôi.
Nhìn thấy Châu Tư Dĩnh bước vào cánh cửa tôi, tim tôi đột nhiên đau nhói, không phải tôi không quan tâm, mà ngược lại tôi vô cùng quan tâm.
Nhưng tôi buộc phải lấy được thứ này, tôi đã âm thầm đổi luật sư, đợi phiên tòa được mở một lần nữa.
Tôi không tin bất cứ ai, chỉ tin bản thân mình! Thù của con tôi, để tôi tự trải Thực ra lúc này, tôi hoàn toàn có thể hét lên, khiến có mưu kế của Châu Tư Dĩnh thất bại, nhưng tôi lại không làm, khiến bản thân càng tuyệt vọng, cắt đứt hoàn toàn mọi thứ.
Có chuyện như hôm nay, Trang Dật Dương sẽ không tha thứ cho tôi nữa, mà tôi cũng không cần sự tha thứ của anh ấy.
Tôi bế con, bảo mẫu theo sao, đi dạo trong vườn hoa nhà họ Trang, tiếng côn trùng kêu trong đêm khiến tôi càng thêm bực bội, rốt cuộc bọn họ đã ở bên nhau chưa?
Thuốc kia có làm cho Trang Dật Dương mất đi lý trí không? Anh ấy có nhận ra Châu Tư Dĩnh hay không, nếu nhận ra vẫn sẽ ở bên cô ta chứ?
Bọn họ sẽ dùng tư thế nào?
Trang Dật Dương sẽ hôn cô ta chứ?
Trong đầu tôi không ngừng hiện ta đủ cảnh tượng, những cảnh tượng đó làm tôi bị kích thích, tôi không thể chịu nổi.
Không được, tôi phải quay lại! Bây giờ tôi đổi ý rồi, thế thì đã làm sao, Châu Tư Dĩnh có thể ăn thịt tôi sao? Trang Dật Dương bây giờ vấn là người đàn ông của tôi, không thể ở bên cạnh cô ta.
Tôi bế con lao về như điên, đêm đen đường trơn, một mình tôi không hề chú ý, thấy sắp ngã xuống, tôi ôm lấy con, hai đầu gối quỳ xuống phiến đã, lập tức đau nhói đến tận xương.
“Cô Lâm! Cô đi chậm thôi!” Bảo mẫu đỡ tôi dậy, có chút lo lắng.
Tôi sờ đầu gối, xem ra máu chảy không ít, đưa con bé vào tay bảo mẫu, “Tôi không sao, tôi có thể đi chậm lại, chị không cần đỡ tôi!”
Lúc này, mỗi bước đi của tôi đều đau toàn thân, dù có như vậy tôi cũng phải nhanh chóng đi về phía trước, nếu để muộn hơn nữa, bọn họ sẽ thực sự ở bên nhau.
Toàn thân tôi đổ mồ hôi, đầu gối chảy máu, đầu tóc rũ rượi, vô cùng thảm hại xuất hiện bên ngoài cửa, cửa đã bị khóa từ bên trong.
“Mở cửa ra! Châu Tư Dĩnh, cô mở cửa rail”
“Nếu còn không mở, tôi cho người phá cửa đấy!”
Bất kể tôi hô lên như thế nào, người ở bên trong cũng không mở cửa, tôi thực sự không đợi được nữa, nhoài người trên cánh cửa, nghe thấy bên trong tương đối kịch liệt, tôi liền đi tìm quản gia.
Tôi bảo quản gia phá cửa, ông ta không vui vẻ, tôi nói ra tình huống ở bên trong, ông ta mới sợ hãi đi xin phép ông Trang.
Phía ông Trang cũng phản hồi tương đối nhanh, lập tức cho người phá cửa, cả nhà đều bị tỉnh giấc vì sự ồn ào này.
Khoảnh khắc này, tôi có chút hối hận vì đã làm chấn động lớn như vậy, không phải ngang nhiên làm cho Trang Dật Dương xấu hổ hay sao?