Yêu Không Thể Yêu


Tôi lo lắng đi đi lại lại trong phòng, không hề buồn ngủ chút nào.

Vết thương ở đầu gối, mới chỉ sát trùng qua, đi đi lại lại, vô cùng đau.

Nhưng sự đau đớn này mới có thể khiến đầu óc tôi tỉnh †áo một chút.
Nhưng không đến sáng hôm sau, hơn 4 giờ anh ấy đã quay lại.
Chuyện đầu tiên Trang Dật Dương làm khi trở về là ấn tôi xuống giường, hai mắt đỏ au, “Tại sao?”
Tôi không biết có phải anh ấy hỏi chuyện hạ thuốc hay không, lúc này tôi không thể chưa đánh đã khai, vì vậy tôi không nói gì, cứ nhìn anh ấy như vậy, anh ấy có thể như thế này chứng tỏ sức khỏe đã tốt rồi.
“Rốt cuộc là tại sao? Tại sao lại phải phản bội tôi?” Trang Dật Dương hỏi lại lần nữa, tôi vô thức nuốt nước bọt, tôi không dám nói dối, nên coi như ngầm thừa nhận.

Thái độ của tôi như vậy đã kích động anh ấy, anh ấy lập tức xé tan quần áo tôi ra, vô cùng thô lỗ khiến chuyện giường chiếu của tôi đã đau còn đau hơn.

Bản thân tôi không được sạch sẽ, bị anh ấy ngang ngược như vậy, tôi đau đến mức rơi nước mắt.
Nếu là trước đây, nhìn thấy tôi như vậy, anh ấy nhất định sẽ dừng lại, nhưng bây giờ anh ấy chỉ trút giận một cách bực tức, không hề quan tâm đến cơ thể tôi.
Tôi không có bất cứ chút vui vẻ nào, toàn thân đều đang kháng cự, đẩy không ra, đánh cũng không đi.

Sức lực của tôi trước mặt anh ấy vốn dĩ như không có chút nào.
“Oa oa oa!” Hành động của chúng tôi quá ồn ào, khiến con bé sợ khóc lớn.
Tôi đưa tay ra vỗ về con bé, trấn an nó, vẫn phải chấp nhận sự điên cuồng của Trang Dật Dương, “Con khóc rồi, anh đừng như vậy nữa, có được không?”
Nhưng anh ấy lúc này, hoàn toàn không nghe bất cứ lời nào của tôi, tiếp tục thêm nửa tiếng nữa, con bé khóc càng lúc càng dữ dội, đến mức bị trớ ra, lúc này anh ấy mới dừng lại, sau đó vội vàng đi tắm.
Còn tôi ôm lấy cơ thể đáng thương của mình, cho con bú, nhìn cơ thể sồ sề và vết máu trên ga giường, tôi cố nén nước mắt.
Sau khi con tôi được võ về, dần dần ngừng khóc, Trang Dật Dương nhìn chúng tôi một cái, thay xong quần áo, không thèm quay đầu lại đóng sập cửa mà đi.

Có lẽ tất cả mọi người đều nghe thấy, đêm nay, không có ai được ngủ ngon giấc.
Lần này đối với tôi mà nói, chính là một cơn ác mộng.


Tôi tắm rửa xong, đối với chuyện lần này, cảm thấy bản thân đã rơi vào âm mưu của người khác.
Có điều lấy được mọi thứ tôi muốn, vậy là đủ rồi.

Bất kể là Châu Tư Dĩnh mượn tay tôi để cho Trang Dật Thần ở tù, ít nhất tôi cũng đòi được công lý cho con mình.

Đôi cẩu nam nữ này, một người tôi cũng không thể buông tha.
Một trận điên cuồng của Trang Dật Dương khiến tôi ngày hôm sau không thể xuống giường, đều là bảo mẫu bưng cơm nước vào phòng cho tôi.

Nhìn thấy vết thương trên cổ tôi, chị ấy thở dài, khuyên tôi đừng cố, tôi chỉ cười, không muốn nói nhiều.
Có trường hợp như của Vương Mai, tôi không tâm sự nhiều gì với họ, mọi người đều làm tốt mọi chuyện trong thân phận của mình.


Đừng nói đến chuyện tình cảm, nói đến tình cảm sẽ làm tổn thương chính mình!
Nói đến Vương Mai, sau khi xuất hiện ngày hôm đó, như thể biến mất vào hư không, tôi trả tiền sai người đi tìm, đều không tìm thấy, không biết chị ta thực sự sợ hãi rời đi, hay bị người khác giấu đi rồi.
Chị ta luôn nợ tôi một chân tướng, còn cái chết của Tiểu Thiên rốt cuộc có liên quan gì đến chị ta?
Chị ta là người của ai? Tôi vẫn nghĩ mãi không ra, dường như ai cũng giống mà lại không giống!
Tôi nằm trên giường hai ngày mới có thể xuống giường, lấy được thứ mình muốn, tôi chuẩn bị rời đi, dù sao cũng không ai quan tâm đến chúng tôi.

Còn về sự cho phép của nhà họ Trang, tôi và con vốn không cần, tôi và Trang Dật Dương đã thành ra như vậy, tất nhiên sẽ không kết hôn nữa.
Tôi chỉ đợi Trang Dật Thần được tuyên án, khiến cho từng người từng người một trong nhà họ Trang bị báo ứng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận