Yêu Không Thể Yêu


Kết quả lấy máu của Trang Dật Thần không phù hợp, lại còn làm lớn chuyện lên cho cả nhà họ Trang biết, ông Trang vừa nghe nói Trang Dật Dương không màng tính mạng muốn lấy máu cứu con gái, run run rẩy rẩy đem người đến bệnh viện.
“Ông không cho phép cháu làm bừa như thế, đứa bé quan trọng, lẽ nào bản thân cháu không quan trọng sao? Hai tháng mà cháu định lấy 1200ml máu, đây không phải là muốn chết hay sao?
Cho dù nửa năm lấy nhiều máu như vậy, cơ thể cũng sẽ khó chịu!” Ông Trang nhìn khuôn mặt tái nhợt của Trang Dật Dương, ánh mắt như mũi dao lao về phía tôi.
Người bình thường một lấy lấy máu chỉ có thể lấy 400ml, anh ấy lần này lấy 600ml, còn đánh nhau với Trang Dật Thần, cơ thể yếu đi là điều hiển nhiên.
Trang Dật Dương đứng trước mặt tôi, cẩn thận giải thích một lượt về tình hình của con bé, còn bổ sung thêm một câu: “Ngoài cháu ra, không ai có thể cứu con bé, nó là con gái của cháu, đương nhiên cháu phải cứu! Hơn nữa cháu đã hỏi bác sĩ, họ cho răng có thể thực hiện! Không thể đợi đến nửa năm, sau nửa năm mới làm phẫu thuật, xác suất thành công thấp, hiệu quả cũng sẽ kém!”
Đợi hai tháng tôi đã đau lòng rồi, nếu thực sự phải đợi nửa năm, tôi sợ mình sẽ phát điên.


Nếu tôi có thể hiến máu, không cần ông Trang phải trừng mắt nhìn tôi, tôi cũng sẽ hiến.

Bây giờ tôi biết, như thế này sẽ hại đến Trang Dật Dương, nhưng anh ấy là bố của con bé, để tốt cho con bé, lẽ nào không nên sao?
“Không được, ông không đồng ý, cũng không thể vì một cái thứ nhỏ bé như vậy mà đẩy bản thân đến bờ vực sinh tử.

Sức khỏe của cháu, cháu không biết sao? Bản thân có bệnh, dù có muốn cứu, cũng phải từ từ! Đứa bé này vốn dĩ không thể lớn được, các cháu tiêu tốn bao nhiêu tiên, ông không quan tâm, nhưng không thể dùng sức khỏe của cháu để đánh đổi được!” Ông Trang mở miệng ra nào là cái thứ bé nhỏ, nào là không lớn được.
Tôi nén cơn tức trong bụng, nhưng không thể cãi nhau cũng ông ta, nếu không sẽ làm Trang Dật Dương càng khó xử.
“Ông nội, cháu là cháu nội ông, đây là chắt nội của ông, không phải thứ gì cả.

Cháu cứu con gái cháu, không cần ai phải cho phép.


Ông nội, đây là cuộc sống của cháu, cháu đã lớn rồi!” Trang Dật Dương nói một cách vô cùng kiên định, không hề có chút do dự nào cả, khiến tôi có chút được an ủi.
Anh ấy nói đúng, bây giờ ông Trang không có quyền can dự vào cuộc sống của anh ấy, tôi phát hiện từ khi có Quả Quả, tính cách của Trang Dật Dương có sự thay đổi cực lớn, coi như là một cách †rưởng thành.
“Cháu là cháu nội ông, cũng là tính mạng của ông, cháu muốn làm ông đau lòng sao? Được, năm đó ông hiến máu cho cháu, bây giờ ông sẽ hiến máu cho con gái cháu, như thế đã được chưa?
Lấy máu của ông đi, bảo bác sĩ lấy máu ông đi! Hai đứa vẫn còn khỏe, hoàn toàn có thể sinh thêm một đứa bé khỏe mạnh.

Ông đã nói rồi, không ngăn cản hai đứa kết hôn.


Ông đã nhượng bộ đến nước này rồi, cháu còn muốn thế nào nữa?” Ông Trang đã già thật rồi, lúc nói chuyện đều thở hổn hển, giống như sắp tắt thở đến nơi.
“Dù chúng cháu có sinh thêm con, cũng sẽ không từ bỏ Quả Quả, máu của ông không phù hợp, không thể lấy được.
Cháu sẽ sắp xếp ổn thỏa việc ở công ty, cũng sẽ cố gắng bổ sung máu, ông không cần phải lo!” Trang Dật Dương một bước cũng không nhường, còn nói sẽ sinh thêm con.
Nhưng tôi làm sao có thể sinh thêm con với anh ấy được nữa, có điều để ổn định tình thế trước mắt, tôi mặc cho anh ấy muốn nói thế nào thì nói!
Ông Trang thấy không thuyết phục được, liền hung hăng xông tới, “Ít nhất cháu phải nghỉ ngơi bốn tháng mới có thể hiến máu tiếp, hoặc là bây giờ cháu lập tức tìm người đẻ thuê, sinh cho ông một đứa chắt đích tôn, ông không bắt cháu phải đụng vào mấy người phụ nữ đó, thụ tỉnh nhân tạo, như thế được chứ? Nếu không ngày cháu hiến máu sẽ là ngày giỗ của ông!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận