Yêu Không Thể Yêu


“Hừi Châu Tư Dĩnh, bây giờ không phải anh không muốn cho em gặp, mà là người phụ nữ này không cho! Em tiếp tục đợi ở đây, hay là vê nhà với anh!” Khí thế của Trang Dật Thần suy yếu đi, ngược lại không cố đi vào nữa, khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.
Về phía bác sĩ tôi cũng đã dặn dò, nếu để người khác làm ồn đến người bệnh đang nghỉ ngơi, chúng tôi nhất định sẽ tìm đến họ.

Trang Dật Dương cho tôi vào có nghĩa đã chấp nhận thân phận của tôi.

Vì vậy những điều này bác sĩ và y tá không làm khó tôi mà lập tức đồng ý.
Nửa tháng sau, Trang Dật Dương ra viện, anh ấy không thông báo ai đến đón, mà chỉ bảo một mình tôi đến.

Có trợ lý của anh ấy, thực ra tôi không cần làm gì cả, chỉ là nói chuyện cùng anh ấy.
Mấy ngày nay, ngày nào tôi cũng đến một lúc, cho anh ấy xem video của con, nói về sự lớn lên của nó.
Chúng tôi chăm sóc vô cùng cẩn thận, sức khỏe của Quả Quả không tệ.

Hơn nữa, có lẽ cũng là bản năng cha con, từ khi Trang Dật Dương bị tai nạn, Quả Quả trước đây không chịu theo bảo mâu, bây giờ cũng đã chịu.

Có như vậy tôi mới có thời gian ra ngoài.
“Anh về nhà cũ hay vê chỗ chúng ta ở?” Tôi nhìn gương mặt có phần tái nhợt của Trang Dật Dương, anh ấy mất máu quá nhiều, cho dù đã truyền vào không ít nhưng vấn thiếu máu như trước.
Người thì đã béo lên một chút, nằm ở đây anh ấy không vận động, ngày nào cũng ăn ăn ăn.
Lại thêm chuyện Trang Dật Thần dùng ma túy, mang theo cơn nghiện trong máu, khiến cho Trang Dật Dương cũng phải chịu khổ rất nhiều, chỉ có thể dùng thuốc để áp chế, vì vậy dân đến béo lên một vòng.
“Về nhà của chúng ta! Bên nhà cũ, anh gọi điện cho ông nội là được!”
Trang Dật Dương không muốn nhìn thấy những người ở đó, vì phải nằm viện, việc ở công ty đều giao cho Trang Vân Đào, quyền lực giữa cha con họ đã thay đổi, khiến cho nhân viên tập đoàn Trang Thị kêu ca không ngứớt.
Tiêu Viện Viện cũng từng phàn nàn về Trang Vân Đào với tôi, chưa từng thấy người nào lại điều tra tài khoản của con trai như ông ta.

Nhưng không sao, chỉ hận không thể không tìm ra được vấn đề.

Khi tôi đẩy xe lăn anh ấy ra cổng bệnh viện, phát hiện trên quảng trường, một hàng thanh niên dán chữ sau lưng, “Lâm Tĩnh Văn, lấy anh nhé!” Tay họ còn cầm bóng bay.
Trên mặt đất dùng hoa hồng xếp thành một hình trái tim, ở giữa có ba con gấu, gấu bố, gấu mẹ và gấu con.
Đơn giản, ấm áp, còn có hương vị gia đình, khiến tôi có chút cảm động.
Trang Dật Dương lấy ra một chiếc nhãn, “Tính Văn, hai năm nay em phải khổ nhiều rồi, lấy anh nhé! Anh sẽ luôn tốt với em và conl”
Tôi cố nén nước mắt, nhưng vẫn không cầm được mà rơi lệ, tôi cũng từng mơ đến cảnh tượng này rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ có, không lâu trước đây anh ấy còn đang căm ghét tôi, bây giờ lại nói vậy, rốt cuộc cái nào mới thực sự là anh ấy.
“Lấy anh ấy đi!”
“Lấy anh ấy đi!”
Mọi người xung quanh không biết rõ sự tình, đứng đó hô hào, còn có người lấy điện thoại quay chụp.

Tôi sợ mọi chuyện cứ tiếp tục nào loạn như vậy, anh ấy sẽ mất mặt, không tốt cho sức khỏe, tôi liền đưa tay ra.
Trang Dật Dương đeo lên tay tôi chiếc nhãn kim cương đó, tiếng hoan hô xung quanh càng nhiều hơn.
“Chúng ta mau về nhà thôi! Anh không được để trúng gió!” Bây giờ đã là mùa đông rồi, nếu tiếp tục, bị nhiễm lạnh mất.

Tôi không hy vọng một người nào trong chúng tôi đổ bệnh, nếu không sẽ lây cho Quả Quả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận